Đôi Mắt Đẹp
Số trang: 6
Loại file: pdf
Dung lượng: 120.74 KB
Lượt xem: 8
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Trang lần bước đến bên cửa sổ, ngồi đan cho chồng một chiếc áo len để mặc trong vụ rét. Chiếc áo ấy, Trang bắt đầu làm từ nửa tháng nay, nửa tháng nay nàng sắm sửa áo cho chồng, cho người mà nàng yêu quý nhất đời. - Sến ơi, lửa còn cháy không, em? - Thưa mợ, còn cháy ạ... - Xếp thêm củi vào để cậu về sưởi, kẻo rét... - Mợ còn nhắc đến cậu làm gì. Chắc cậu chả về nữa đâu... mà than cũng sắp tàn hết rồi mợ ạ... Câu nói vô tình...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đôi Mắt Đẹpvietmessenger.com Ngọc Giao Đôi Mắt ĐẹpTrang lần bước đến bên cửa sổ, ngồi đan cho chồng một chiếc áo len để mặc trong vụ rét.Chiếc áo ấy, Trang bắt đầu làm từ nửa tháng nay, nửa tháng nay nàng sắm sửa áo chochồng, cho người mà nàng yêu quý nhất đời.- Sến ơi, lửa còn cháy không, em?- Thưa mợ, còn cháy ạ...- Xếp thêm củi vào để cậu về sưởi, kẻo rét...- Mợ còn nhắc đến cậu làm gì. Chắc cậu chả về nữa đâu... mà than cũng sắp tàn hết rồi mợạ...Câu nói vô tình của con bé ở trung thành khiến Trang đau đớn. Than sắp tàn rồi..., ngẫmnghĩ câu ấy, Trang thấy nó có một ý nghĩa mỉa mai chua chát, nhắc nàng nhớ đến tình yêucủa chồng đối với nàng đã hầu như lạt lẽo, chẳng còn đằm thắm như xưa! Nhưng có lẽ nàonàng bị chồng hắt hủi cho đang! Nàngvẫn tự tin mình đã giữ tròn phận sự của một người vợthủy chung thì rồi nàng sẽ được chồng thương lại.- Sến ơi, Sến có đứng đấy không?- Thưa mợ, con vẫn ngồi cạnh mợ đây mà. Lửa trong lò sưởi còn cháy to lắm. Mợ có ấmkhông? À này... mợ lắng tai nghe mà xem, tiếng củi nổ lách tách vui tai quá... Mợ đừngbuồn... cậu chẳng về thì thôi... Mợ đã có tiền của ông bà gửi cho luôn rồi thì cần gì lươngcủa cậu nữa.Trang cất tiếng cười giòn giã, bảo con Sến:- Không, có bao giờ mợ buồn đâu; lúc nào mợ cũng yêu đời lắm!Rồi nànglại vui vẻ giơ cái áo đang đan dở lên ngang mắt, hỏi:- Sến ngắm hộ mợ cái áo này cậu mặc có vừa không?- Có lẽ hơi rộng, mợ ạ...- Sao mày biết?- Vì con đoán độ này cậu chơi bời nhiều quá, người chắc phải gầy đi.Trang thở dài yên lặng... Sau nàng đứng lên, sờ soạng lần đến bên cửa sổ, đứng nhìn rangoài phố. Lắng tai nghe tiếng xe cộ, tiếng người qua kẻ lại, bỗng thấy lòng buồn bã. Nàngvẫn đi lại quanh nhà, nhưng nào nàng có đi xa được nữa đâu.Giá đi được thì nàng đã không bị sống cô độc trong ngày đông tháng giá, và nàng đã khôngphải ngậm ngùi, than khóc giữa thế giới tối tăm vô tận, vô cùng..., giữa cái thời xuân rực rỡmà than ôi, nàng không biết một tia ánh sáng của ngày xuân. Nàng để mấy giọt lệ rơi hoenmá, mỉm cười một cách chua cay:- Sến ơi, ngoài đường vui vẻ quá... Tao vừa thấy cậu đi khoác tay một người con gái xinhđẹp lạ lùng..., nhất là đôi mắt... ừ... đôi mắt thì lại đẹp tuyệt trần là đẹp!...Nghe chủ nói, con Sến bưng miệng cười khúc khích:- Ờ lạ! Mợ trông thấy cậu con ư, sao mợ không gọi lại?- Con ranh này lại muốn giễu tao! Tao chỉ tưởng tượng thấy thế, chứ tao có trông thấy gìđâu!...- Thôi mợ đi vào, kẻo đứng đấy gió lùa vào rét lắm.Trang quay vào ngồi đan nốt chiếc áo để đợi chồng, đợi người mà nàng yêu quý nhất trongcuộc đời trống rỗng, buồn tênh.- Thưa mợ, than sắp nguội hết rồi, mợ ạ...Trang lạnh lùng đưa mũi kim đan... nghe những giọt mưa gieo ngoài cửa kính...-... Thì lại chất thêm củi vào để cậu về sưởi kẻo rét...Tiết trời chiều nay càng thêm lạnh ngắt. Nàng gấp chiếc áo len đã đan xong, cất cẩn thậnvào tủ áo. Vô tình, nàng đứng trước tấm gương lồng trong một cánh cửa tủ rồi nàng giơ bàntay sờ soạng tự hỏi không biết mình có còn trẻ, đẹp nữa không!Vẩn vơ, nàng sực nhớ tới những khi cùng người chồng thân yêu đứng ngả đầu áp bóngtrước mảnh gương trong suốt, ngây thơ sung sướng... Nàng nhớ nhất là lúc chồng nàngghé môi hôn cặp mắt đen láy của nàng trong những phút mơ màng đắm đuối... Thế mà nay,nàng lại đứng một mình sờ soạng bắt lấy bóng chồng xưa và tìm lấy đôi mắt xinh đẹp củamình khi trước. Nhưng than ôi! Tấm gương vẫn lạnh lùng, giá ngắt chìm sâu vào nơi tăm tốivô cùng.Trang rùng mình, lẳng lặng ra bàn giấy của chồng thường ngồi viết. Nàng chạm tay rờ đếnmột bức ảnh của nàng đã chụp với chồng mùa đông năm ngoái, sau khi cưới được vài hôm.Nàng vội lấy mùi soa lau sạch mặt kính, xong lại nâng niu đặt vào chỗ cũ. Nàng lẩm bẩmmột mình:Yêu bức ảnh này, có lẽ chồng ta chỉ yêu riêng đôi mắt xinh đẹp của ta thôi... nhưng đến bâygiờ... đôi mắt ấy còn đâu...!.- Thưa mợ, con đã về đây ạ.- Sến có nhớ mua hoa không đấy?- Thưa mợ, có.Nàng cầm bó hoa cắm vào chiếc lọ sứ men trắng mà nàng mua từ khi mới lấy chồng. Nàngrờ từng cánh hoa, hỏi con Sến:- Đây là đóa cẩm chướng, phải không?- Thưa mợ, đúng ạ.- Đây là đóa vân côi.- Ô, mợ đoán tài đấy.- Bông... hải đường?- Vâng, chính bông hải đường, sao mợ biết?- Vì mùa đông năm ngoái, cậu rất ưa những thứ hoa này. Cậu thường hay ví tao đẹp nhưđóa vân côi, bông cẩm chướng, đóa hải đường.- Thế mùa đông năm nay cậu có còn ưa chuộng những đóa vân côi, bông cẩm chướng nữakhông, hả mợ?- Trời ơi, sao mày nỡ hỏi tao câu ấy...Trang thổn thức, gục đầu xuống khóc.Sến sợ hãi, đứng dựa vào góc tường không dám nói nữa. Nó hối hận đã vô ý làm cho chủphải đau lòng.... Những giọt mưa đông vẫn gieo ngoài cửa kính. Xe cộ vẫn tấp nập ngoài đường. Trangvội ngẩng đầu lên, bảo Sến:- Mau đi đốt củi để cậu về sưởi kẻo rét... °°°Ngày qua...Đếm từng giờ, ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đôi Mắt Đẹpvietmessenger.com Ngọc Giao Đôi Mắt ĐẹpTrang lần bước đến bên cửa sổ, ngồi đan cho chồng một chiếc áo len để mặc trong vụ rét.Chiếc áo ấy, Trang bắt đầu làm từ nửa tháng nay, nửa tháng nay nàng sắm sửa áo chochồng, cho người mà nàng yêu quý nhất đời.- Sến ơi, lửa còn cháy không, em?- Thưa mợ, còn cháy ạ...- Xếp thêm củi vào để cậu về sưởi, kẻo rét...- Mợ còn nhắc đến cậu làm gì. Chắc cậu chả về nữa đâu... mà than cũng sắp tàn hết rồi mợạ...Câu nói vô tình của con bé ở trung thành khiến Trang đau đớn. Than sắp tàn rồi..., ngẫmnghĩ câu ấy, Trang thấy nó có một ý nghĩa mỉa mai chua chát, nhắc nàng nhớ đến tình yêucủa chồng đối với nàng đã hầu như lạt lẽo, chẳng còn đằm thắm như xưa! Nhưng có lẽ nàonàng bị chồng hắt hủi cho đang! Nàngvẫn tự tin mình đã giữ tròn phận sự của một người vợthủy chung thì rồi nàng sẽ được chồng thương lại.- Sến ơi, Sến có đứng đấy không?- Thưa mợ, con vẫn ngồi cạnh mợ đây mà. Lửa trong lò sưởi còn cháy to lắm. Mợ có ấmkhông? À này... mợ lắng tai nghe mà xem, tiếng củi nổ lách tách vui tai quá... Mợ đừngbuồn... cậu chẳng về thì thôi... Mợ đã có tiền của ông bà gửi cho luôn rồi thì cần gì lươngcủa cậu nữa.Trang cất tiếng cười giòn giã, bảo con Sến:- Không, có bao giờ mợ buồn đâu; lúc nào mợ cũng yêu đời lắm!Rồi nànglại vui vẻ giơ cái áo đang đan dở lên ngang mắt, hỏi:- Sến ngắm hộ mợ cái áo này cậu mặc có vừa không?- Có lẽ hơi rộng, mợ ạ...- Sao mày biết?- Vì con đoán độ này cậu chơi bời nhiều quá, người chắc phải gầy đi.Trang thở dài yên lặng... Sau nàng đứng lên, sờ soạng lần đến bên cửa sổ, đứng nhìn rangoài phố. Lắng tai nghe tiếng xe cộ, tiếng người qua kẻ lại, bỗng thấy lòng buồn bã. Nàngvẫn đi lại quanh nhà, nhưng nào nàng có đi xa được nữa đâu.Giá đi được thì nàng đã không bị sống cô độc trong ngày đông tháng giá, và nàng đã khôngphải ngậm ngùi, than khóc giữa thế giới tối tăm vô tận, vô cùng..., giữa cái thời xuân rực rỡmà than ôi, nàng không biết một tia ánh sáng của ngày xuân. Nàng để mấy giọt lệ rơi hoenmá, mỉm cười một cách chua cay:- Sến ơi, ngoài đường vui vẻ quá... Tao vừa thấy cậu đi khoác tay một người con gái xinhđẹp lạ lùng..., nhất là đôi mắt... ừ... đôi mắt thì lại đẹp tuyệt trần là đẹp!...Nghe chủ nói, con Sến bưng miệng cười khúc khích:- Ờ lạ! Mợ trông thấy cậu con ư, sao mợ không gọi lại?- Con ranh này lại muốn giễu tao! Tao chỉ tưởng tượng thấy thế, chứ tao có trông thấy gìđâu!...- Thôi mợ đi vào, kẻo đứng đấy gió lùa vào rét lắm.Trang quay vào ngồi đan nốt chiếc áo để đợi chồng, đợi người mà nàng yêu quý nhất trongcuộc đời trống rỗng, buồn tênh.- Thưa mợ, than sắp nguội hết rồi, mợ ạ...Trang lạnh lùng đưa mũi kim đan... nghe những giọt mưa gieo ngoài cửa kính...-... Thì lại chất thêm củi vào để cậu về sưởi kẻo rét...Tiết trời chiều nay càng thêm lạnh ngắt. Nàng gấp chiếc áo len đã đan xong, cất cẩn thậnvào tủ áo. Vô tình, nàng đứng trước tấm gương lồng trong một cánh cửa tủ rồi nàng giơ bàntay sờ soạng tự hỏi không biết mình có còn trẻ, đẹp nữa không!Vẩn vơ, nàng sực nhớ tới những khi cùng người chồng thân yêu đứng ngả đầu áp bóngtrước mảnh gương trong suốt, ngây thơ sung sướng... Nàng nhớ nhất là lúc chồng nàngghé môi hôn cặp mắt đen láy của nàng trong những phút mơ màng đắm đuối... Thế mà nay,nàng lại đứng một mình sờ soạng bắt lấy bóng chồng xưa và tìm lấy đôi mắt xinh đẹp củamình khi trước. Nhưng than ôi! Tấm gương vẫn lạnh lùng, giá ngắt chìm sâu vào nơi tăm tốivô cùng.Trang rùng mình, lẳng lặng ra bàn giấy của chồng thường ngồi viết. Nàng chạm tay rờ đếnmột bức ảnh của nàng đã chụp với chồng mùa đông năm ngoái, sau khi cưới được vài hôm.Nàng vội lấy mùi soa lau sạch mặt kính, xong lại nâng niu đặt vào chỗ cũ. Nàng lẩm bẩmmột mình:Yêu bức ảnh này, có lẽ chồng ta chỉ yêu riêng đôi mắt xinh đẹp của ta thôi... nhưng đến bâygiờ... đôi mắt ấy còn đâu...!.- Thưa mợ, con đã về đây ạ.- Sến có nhớ mua hoa không đấy?- Thưa mợ, có.Nàng cầm bó hoa cắm vào chiếc lọ sứ men trắng mà nàng mua từ khi mới lấy chồng. Nàngrờ từng cánh hoa, hỏi con Sến:- Đây là đóa cẩm chướng, phải không?- Thưa mợ, đúng ạ.- Đây là đóa vân côi.- Ô, mợ đoán tài đấy.- Bông... hải đường?- Vâng, chính bông hải đường, sao mợ biết?- Vì mùa đông năm ngoái, cậu rất ưa những thứ hoa này. Cậu thường hay ví tao đẹp nhưđóa vân côi, bông cẩm chướng, đóa hải đường.- Thế mùa đông năm nay cậu có còn ưa chuộng những đóa vân côi, bông cẩm chướng nữakhông, hả mợ?- Trời ơi, sao mày nỡ hỏi tao câu ấy...Trang thổn thức, gục đầu xuống khóc.Sến sợ hãi, đứng dựa vào góc tường không dám nói nữa. Nó hối hận đã vô ý làm cho chủphải đau lòng.... Những giọt mưa đông vẫn gieo ngoài cửa kính. Xe cộ vẫn tấp nập ngoài đường. Trangvội ngẩng đầu lên, bảo Sến:- Mau đi đốt củi để cậu về sưởi kẻo rét... °°°Ngày qua...Đếm từng giờ, ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện ngắn văn học hiện đại truyện đời thường Đôi Mắt Đẹp Ngọc Giao truyện ngắn Việt NamGợi ý tài liệu liên quan:
-
6 trang 245 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 105 0 0 -
4 trang 80 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 56 0 0 -
8 trang 53 0 0
-
171 trang 51 0 0
-
3 trang 47 0 0
-
2 trang 45 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 43 0 0 -
12 trang 42 0 0