Thông tin tài liệu:
Có phải cậu đã đưa ánh mắt mình tìm đến đó và có phải anh chính là món quà đặc biệt mà cậu muốn dành tặng cho mình? Hà Nội chớm thu không đủ lạnh để người ta phải mặc thêm áo khoác, nhất là trong cái thành phố chứa sấp sỉ 7 triệu dân mà trên đường lúc nào cũng đông đúc này. Quỳnh Hương vừa từ chối vài lời đề nghị lịch sự muốn đưa nó về. Tối nay là sinh nhật một người con trai của bạn bố mẹ, mẹ vẫn bắt Hương đến những nơi như...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đôi Mắt Màu Hoàng Hôn Đôi Mắt Màu Hoàng HônCó phải cậu đã đưa ánh mắt mình tìm đến đó và có phải anh chính là món quà đặc biệtmà cậu muốn dành tặng cho mình?Hà Nội chớm thu không đủ lạnh để người ta phải mặc thêm áo khoác, nhất là trong cáithành phố chứa sấp sỉ 7 triệu dân mà trên đường lúc nào cũng đông đúc này. Quỳnh Hươngvừa từ chối vài lời đề nghị lịch sự muốn đưa nó về. Tối nay là sinh nhật một người con traicủa bạn bố mẹ, mẹ vẫn bắt Hương đến những nơi như thế bởi những lí do muôn thủa như:“Mẹ có việc bận đột xuất. Bác ấy vừa là người quen vừa là bạn làm ăn của nhà mình…” và“Nơi ấy hợp với giới trẻ bọn con hơn” Hương thừa hiểu ẩn ý của mẹ sau những lần muốnnó đến gần mấy thằng công tử bột như thế nhưng Hương không phản kháng vì nó chẳngmất gì cả mà biết đâu lại tốt cho việc làm ăn của gia đình. Chỉ là một buổi tối đẹp như thếnày mà nó phải ăn mặc và trang điểm cho giống một tiểu thư, đến một nơi chán ngắt, nóinhững lời xã giao nhạt nhẽo. Trong khi nó có thể ngồi đó nhâm nhi một cốc cà phê và thảhồn mình theo những khúc nhạc cổ điển du dương của Nhật.Từ đường Thanh Niên nó rẽ vào một con ngõ nhỏ ven hồ Tây, con phố này lúc nào cũngthiếu đèn và tĩnh lặng như thế. Hương không thích những nơi tối tăm nhưng ở đây nó thấybình yên lạ, chiếc SH đỏ dừng bên một bức tường bám đầy rêu, nó gục đầu xuống tay lái,hít lấy hương hoa sữa thoang thoảng, tiếng dương cầm ngân dài trong đêm. Hôm nayHương thấy mệt, có thể là do ánh đèn mầu của sàn nhẩy lập lòe tới nhức mắt, hoặc do mấyli cocktail nó uống hôm nay hơi nặng, nhưng phần nhiều là vì sáng nay nó và Nhật đã cãinhau, đúng hơn là chỉ mình nó nói, cậu để mặc nó chỉ trích. Nó tức giận quay đi và cậukhông dữ nó lại.Hương ghét con trai hút thuốc lá vì trong trí nhớ còn non trẻ của nó –vài bao thuốc mỗingày và những cuộc nhậu thường xuyên đã cướp đi mãi mãi bố – người yêu thương, cưngchiều nó nhất. Cậu biết điều đó và cậu vẫn làm như thế. Nó giận. Nó giận vì nó sợ cái thứăn mòn cơ thể ấy sẽ lấy mất cậu – chàng trai mà nó yêu thương.Bản “For Elise” chơi đến những nốt cuối cùng. Hương nhắm mắt và tưởng tượng phía saubức tường bám đầy rêu này là một mảnh vườn nhỏ với đủ loài hoa mà mẹ Nhật từng thích.Bước lên 2-3 bậc tam cấp là căn nhà nhỏ chỉ đủ chứa một chiếc giường đơn, một tủ quầnáo bằng vải, một chiếc bàn từng là bàn học. Bên ô cửa sổ nơi chậu hoa Quỳnh tỏa hương làmột chàng trai đang vuốt nhẹ lên mép giấy trước khi gấp lại bản nhạc và phủ một lớp vảinhung đã phai mầu lên phím đàn trước khi đóng nắp.Nó biết Nhật rất trân trọng những thứ ấy vì đó là niềm đam mê của cậu và đó là thứ duynhất mà người bố nghệ sĩ đã để lại trước khi nhắm mắt xuôi tay. Đồng hồ chỉ 11 giờ kém10. Nó phải trở về trước khi Hoàng kịp nhận ra và nổi giận vì sự mất tích của chiếc xe màanh chẳng bao giờ đụng tới cũng như không cho nó đụng tới với lí do chưa đủ tuổi. Hươngvặn chìa khóa, bóp ga và chiếc SH vọt đi trong màn đêm tĩnh lặng. Hình như Hương đã quávội vàng nên không phát hiện phía sau có đôi mắt sâu thẳm của một chàng trai đang dõitheo cho đến khi bóng nó cùng chiếc xe khuất thật xa nơi cuối đường.Hương phóng xe trên con đường vắng vẻ, chỉ toàn xe tải, gió và bụi quật vào mặt nó đaurát. Chiếc kẹp bật tung và mái tóc nó xõa bay trong gió. Hương có mái tóc dài đến thắtlưng. Nó để tóc dài vì Nhật thích thế bởi mẹ Nhật đã từng có mái tóc dài rất dài – đó làđiều duy nhất về mẹ mà Nhật còn nhớ. Hồi mới lên 5, vào một buổi sáng trời đầy nắng, mẹdẫn Nhật đến nhà trẻ như thường ngày. Trước khi trao Nhật cho cô giáo, mẹ hôn lên cháncậu và nói: “Con phải ngoan, nghe lời bố. Mẹ sẽ về thăm con” và hình ảnh cuối cùng làbóng lưng mẹ khuất sau cánh cửa của chiếc xe hơi đem với một người đàn ông xa lạ. Thếrồi từ ngày hôm đó chỉ còn bố và Nhật nương tựa vào nhau mà sống. Hương thương Nhật,rất thương. Nhưng từ lâu Hương đã nhận ra thứ nó giành cho Nhật không chỉ đơn giản làtình bạn thông thường mà tình cảm ấy còn sâu đậm hơn thế nhiều. Hương từng gặp bốNhật. Ba năm trước, ấn tượng ông để lại cho Hương là một người nghệ sĩ rất đặc biệt. Ôngyêu và chỉ biết đến đàn – đó là một phần lí do khiến người vợ trẻ không chịu nổi khi chồngmình yêu đàn hơn yêu gia đình mà bỏ bố con ông. Từ lúc mẹ cậu ra đi ông sống và nuôicon bằng công việc đánh đàn ở một số phòng trà rồi nhận sửa chữa những cây đàn piano cũ.Bố Nhật có thói quen khá đặc biệt, ông lấy cảm hứng để viết nên vài bản nhạc không tênbằng những li cà phê đen đậm đặc chứ không phải bằng những li rượu như phần lớn nghệsĩ khác. Có lẽ vì vậy mà Nhật đã gần 18 tuổi, đã bắt đầu đi làm cái nghề của bố cậu từ khiông mất hồi mới học xong cấp II nhưng cậu chưa từng đụng tới rượu, bia hay thuốc lá – màđúng hơn là nó đã nghĩ về cậu như thế trước những gì nó thấy sáng nay. Nó đã rất tinnhưng cậu lại… Nó lắc đầu thật mạnh như muốn xua đi mớ cảm xúc hỗn độn.Hương giảm ga để rẽ vào khu biệt thự. Bất ngờ từ phía sau một chiếc xe máy chở sắt vụtlên ...