Thông tin tài liệu:
Đôi mắt ấy làm tôi xao xuyến, run run! Đó là 1 đôi mắt rất đẹp, 1 vẻ đẹp trong sáng, 1 đôi mắt nhìn cuộc sống màu hồng hạnh phúc. Tình cờ tôi gặp cô gái nhỏ bé với đôi mắt xoe tròn trong một dịp đặc biệt. Hai đứa đều bị thất tình và mới chia tay với người yêu
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đôi mắt màu hòngĐôi mắt màu hòngĐôi mắt ấy làm tôi xao xuyến, run run! Đó là 1 đôi mắt rất đẹp, 1 vẻ đẹp trongsáng, 1 đôi mắt nhìn cuộc sống màu hồng hạnh phúc. Tình cờ tôi gặp cô gái nhỏ bévới đôi mắt xoe tròn trong một dịp đặc biệt. Hai đứa đều bị thất tình và mới chiatay với người yêu. Nhưng giữa tôi và cô bạn nhỏ có cách nhìn vấn đề khác nhau.Dù là con trai nhưng tôi thấy mình …ko thể biết làm gì khi nghe câu chia tay mớiđây mà người bạn gái tôi yêu mới nói cách đây vài giờ? Tim tôi như vỡ vụn khingười con gái nói dứt! ko một lý do, ko lời giải thích sao 2 đứa chia tay? Và cô ấyđã bỏ tôi và quay đi một cách dứt khoát. Tôi bàng hoàng ngồi sụp xuống? tôi ko tinđến bây giờ trái tim mình còn đập nữa? tôi nghĩ nó đã chết khi cô ấy ra đi? Ko thểđứng dậy tôi ngồi suy nghĩ và tự hỏi bản thân : mình đã làm gì sai ưh?, tại sao côấy bỏ mình?...nhiều câu hỏi tôi đặt ra…nhưng câu trả lời tôi ko được đáp lại. Chợt!tôi nhìn thấy một cặp tình nhân cũng giống tôi, hai người đó đang cãi nhau. Nhưngngười bị bỏ rơi lần này ko phải là người cùng phái với tôi. Đó là một cô gái dễthương với 1 đôi mắt rất đẹp. Người con gái như đang níu kéo người con trai kia vàhình như đang cố gắng giải thích điều gì đó cho đối phương hiểu bằng những kíhiệu. Tôi chợt hiểu ra là cô ấy ko nói được. và rồi sau giây phút căng thẳng ngườicon trai đó bỏ cô gái ra đi không 1 chút tình, để mình cô đứng giữa một nơi có biếtbao người qua lại. Nhưng cô gái ấy ko giống tôi, cô từ từ ngồi xuống suy nghĩ 1cách trầm tĩnh. Thấy cùng cảnh ngộ và tôi cũng hiểu được tâm trạng cô ấy vì mớiđây tôi cũng bị bỏ rơi. Tôi lấy dũng khí còn lại của mình đến bên cạnh và đưa côchiếc khăn tay vì cô đang khóc thầm. Hai đứa cùng tâm sự về chuyện của mìnhnhưng chúng tôi ko thể nói mà cô ấy và tôi cùng viết những lời chia sẻ, an ủi lẫnnhau qua quyển sổ nhỏ của cô gái. Bạn ấy có một cái tên rất đẹp Hạ Bảo Bình,nhỏhơn tôi 1 tuổi. Cô ấy nói cô ấy sẽ có thể nói chuyện giống một người bình thườngtrong 3 tháng nữa chỉ sau một ca phẫu thuật nhưng cô rất sợ vì cơ hội chỉ là 50/50mà thôi. Nhưng thoáng nhìn qua đôi mắt tôi thấy được một sức sống , niềm tin,nghị lực…lan tỏa. Và 2 đứa trở thành bạn.Tôi không ngờ hai đứa cùng học chung một trường và thế là ngày nào sau mỗi giâyphút giải lao tôi thường đến lớp trò chuyện với cô ấy qua quyển sổ. Bảo Bình chotôi biết nhiều điều, cô ấy rất thông minh, nói chuyện vui , hoạt bát,…rồi thời giancứ thế trôi qua. Một ngày Bảo Bình phải sang nước ngoài phẫu thuật và hứa khichữa bệnh xong sẽ tìm tôi. Tôi ko có gì ngoài tặng cho cô ấy một lọ ngôi sao maymắn kèm những lời chúc do chính tay tôi tự làm vì tôi đã thích Bảo Bình , tôi thíchcô ấy ko biết là từ lúc nào nữa. Và bất ngờ cô ấy dành tôi một nụ hôn nhẹ trên mátôi, nhìn và cười rồi chạy về nhà. Một niềm hạnh phúc mà chưa bao giờ tôi biết ,tôi thấy con tim mình đập mạnh hơn bình thường và tôi ….Từng ngày , từng ngày, tôi cầu nguyện cho Bảo Bình sẽ phẫu thuật thành công vàvề gặp tôi. Mỗi một ngày tôi đều cố gấp thật nhiều ngôi sao may mắn. Tôi biết BảoBình vượt qua được vì cô ấy luôn nhìn cuộc sống với một màu hồng, chính điều đó, điều mà chưa bao giờ tôi biết. Tôi là một người nhìn cuộc sống bằng đôi mắt biquan khi gặp khó khăn, tôi sống trái ngược với cái tên của mình. Nhưng từ lúcquen biết Bảo Bình, cô ấy cho tôi thấy một điều : mỗi một ngày là một ngày hạnhphúc, mỗi một ngày là niềm vui, tất cả ko như những gì lúc trước tôi đã nghĩMột ngày tôi đạp xe dạo chơi ngoài đường thoáng nghe 1 tiếng gọi rất dễ thương,ngọt ngào : Bình Minh ơi! Tôi ko nghĩ là có người gọi mình. Rồi một tiếng gọi lầnnữa : Bình Minh ơi! Tôi quay lại ko nhận ra,dựng xe xuống tôi dụi mắt và đó chínhlà Bảo Bình thật rồi! vui quá tôi chạy lại ôm lấy Bảo Bình mà ko chút ngại giữađường phố đông người. Tôi mừng biết bao vì mấy tháng rồi ko gặp. Bảo Bình khẽnói với tôi: tớ thích cậu và tớ nhớ cậu nhiều lắm! Cảm ơn cậu về tất cả!Rồi hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp , chạy lại nơi hai người gặp nhau lúc trước.Nhưng giờ khác trước hai đứa ko còn buồn khi quay lại nơi đây. Tôi nghĩ thầm vànhận ra hạnh phúc bắt đầu từ những đau khổ và khi người ta gặp bất hạnh ko cónghĩa là cuộc sống này chấm dứt mà từ những nỗi đau kia sẽ nãy sinh nhìu niềmvui, hạnh phúc mới. ...