Người trai trẻ - tên là Thừa, có đôi mắt ngọc trai đen thì thầm bên tai Loan: - Cô ăn mặc khéo quá ! Loan hơi mỉm cười. Đôi chân nhỏ nhắn trong đôi giầy mầu sữa điểm những chấm xanh hợp với những đóa hoa lớn trên chiếc xiêm kiểu mới ngắn ngang đầu gối của nàng, nhẹ hơn, lướt trên sàn theo điệu nhạc chìm và trầm. Loan tò mò đợi Thừa nói tiếp thêm để nàng biết rõ hơn về chàng. Dáng điệu Thừa, ngay khi nghiêng mình mời nàng cũng vẫn ngượng ngập thế nào...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đôi Mắt Ngọc Trai Đenvietmessenger.com Duy Lam Đôi Mắt Ngọc Trai ĐenNgười trai trẻ - tên là Thừa, có đôi mắt ngọc trai đen thì thầm bên tai Loan:- Cô ăn mặc khéo quá !Loan hơi mỉm cười. Đôi chân nhỏ nhắn trong đôi giầy mầu sữa điểm những chấm xanh hợpvới những đóa hoa lớn trên chiếc xiêm kiểu mới ngắn ngang đầu gối của nàng, nhẹ hơn,lướt trên sàn theo điệu nhạc chìm và trầm. Loan tò mò đợi Thừa nói tiếp thêm để nàng biếtrõ hơn về chàng. Dáng điệu Thừa, ngay khi nghiêng mình mời nàng cũng vẫn ngượng ngậpthế nào – sự ngượng ngập ngây thơ và táo bạo.Thừa chạm khẽ vào má nàng, Loan để yên.- Chà ! Da cô thực mịn.... tuy chẳng cần phấn sáp nhiều.Loan tự hỏi tại sao Thừa lại cố gắng tỏ ra mình rất thành thạo với đàn bà. Nhìn đôi mắt to,lãng mạn của chàng, ai mà chẳng đoán được ngay Thừa chỉ là một tâm hồn trẻ con và saymê trong một thân hình cao, nẩy nở và khuôn mặt xương xương, rám đen.Loan vẫn yên lặng để mặc Thừa huyên thuyên khen ngợi sắc đẹp của nàng :những lời nói càng ngày càng sống sượng, tuy vẫn lịch sự – một điểm đặc biệt nàng lưu ýngay ở Thừa. Loan đoán Thừa không thể giận dữ, ghen tuông hay cuồng nhiệt một cáchtầm thường như phần lớn các người đàn ông đã tán nàng.Trên đầu hai người những chiếc đèn giấy Nhật lắc lư nhè nhẹ hơi hư ảo và cười cợt, nhữngkhoảng sáng treo lơ lửng cách biệt với những cặp trai gái ồn ào và cử động hỗn độn – vẫnchán nản và gắng gượng – ở phía dưới. Thừa không nắm chặt tay nàng, những ngón tayrắn chắc và dài mơn man trên những ngón tay nàng, dò đẫm và đòi hỏi. Thừa tự nhiên nói:Ta ra vườn đi ! Ở đây nóng quá !Loan cười nhỏ. Lạ thay nàng vừa chợt nghĩ là Thừa sẽ hỏi nàng câu đó.- Tại sao chúng ta lại phải ra vườn ? Ở đây không được à ?Thừa không ngượng ngập ; buông nàng ra đáp ngay:- Tại vì có nhiều chuyện.Thừa muốn gì ? Nàng có cảm tưởng những lời Thừa nói không thực ý. Chàng chỉ cố đóngmột vai kịch _ không lấy gì làm khéo lắm. Nhưng những tình cảm nồng nàn và ham muốncủa chàng ẩn nấp đâu đây:trong khóe mắt, cử chỉ, và cả trong nụ cười hơi cứng mở hé đôi môi dầy của chàng, chạydọc những vết trũng nhỏ quyến rũ và ấm tựa một con ong vẫy cánh nóng nẩy – làm nàngxúc động.Thừa nói nhiều hơn, liên tiếp, những câu nói thiếu mạch lạc nhưng là lạ và ngộ nghĩnh.Chẳng hạn:Mặc đầm quyến rũ hơn vì để lộ chân. Nhưng tại sao cô lại để tóc xõa trên vai ? Trôngkhông....elégante hoàn toàn. Địa chỉ Loan ở đâu ? Hôm nào tôi đến thăm có phiền không ? Các cụnhà có dữ không ? Có xảy ra chuyện nguy hiểm cho tôi không ? Gặp mặt ông nào chẳnghạn.... Thế có nghĩa là tôi định hỏi Loan có hôn phu chưa ? Chưa à ! Tuyệt quá nhỉ.... Loancó cảm tưởng nàng sẽ có thể yêu Thừa.Trên một bực cuối cùng của chiếc cầu thang tối, đầy rác và mảnh giấy vụn, bẩn đến độ,quen thuộc, Loan dựa vào tường nhìn chiếc hành lang dài dẫn đến căn gác nàng sống vớigia đình. Không hiểu sao Loan yêu hành lang này đến thế. Mỗi khi đi chơi tối về, dù vui vẻkích thích hay chán nản, nàng bao giờ cũng dừng lại vài phút, trước khi dấn mình vào cáikhoảng tối sâu hút, cắt dọc những vệt sáng của vài khung cửa mở để hắt ánh sáng trên sànđá hoa – không bóng một người, không im lặng lắm vì những âm thanh văng vẳng của radio,âm nhạc tây phương và vài tiếng cười nói mơ hồ.Loan đi rất chậm – những bước nhỏ ngắn của một cô bé học vũ một mình – đầu hơi cúi, vaitrần trắng nhạt. Một cặp trai gái nhô ra từ một căn gác. Người thiếu nữ cười lả lơi, khi thấynàng im bặt, ánh mắt soi mói đầy ác cảm:hai lưỡi dao sắc hình như muốn cắt xẻ không thương tiếc khuôn mặt đẹp đẽ, bộ ngực cao,cặp đùi dài thuôn của nàng. Hai người khoác tay nhau đi qua mặt nàng. Người con gái sátmình một cách cố ý và khiêu khích vào thân hình người đàn ông, nói nhỏ vào tai hắn mộtcâu ngắn. Hắn hỗn xược nhìn Loan chăm chắm và huýt sáo thán phục. Chắc khi gặp hắnmột mình, nàng sẽ rất kinh tởm và ghét hắn thậm tệ.Loan chùng chình không muốn mở cửa phòng vội. Nàng không muốn gặp Ban vào giây phútnày. Chắc Ban đang chơi cá ngựa với ba nàng và dì Minh, chờ nàng. Ban bao giờ cũng chờnàng, chàng là hạng người sinh ra chỉ để chờ đợi mong ngóng.Loan tự hỏi sao nàng còn để Ban đến thăm nàng. Trên chiếc divan ở phòng khách, Ban hayngồi ghé ở một đầu, còn Loan lơ đãng dựa mình trên chiếc gối lớn riêng của nàng, bọc vảiđầy mầu đỏ sậm chạy ngang dọc những hình vẽ trắng hỗn độn. Loan thường nghĩ đâu đâuvà đãng trí. Ban ít nói một cách kinh khủng. Những lời nói của chàng bướng bỉnh như nhữngcon hà bám chặt lấy đá, cậy ra thật khó khăn đến rớm máu ở đầu ngón tay. Cũng có khiLoan bực mình, nhất là khi nàng nhìn xuống bộ ngực bình thản – vì không có gì để xúc động,Loan có cảm tưởng nàng và Ban mắc một cái tội không thể tha thứ được là đã phí phạmnhiều thứ:những lời nói êm dịu đùa cợt và thân mật đáng nhẽ phải trao đổi, những chiếc hôn ấm áp –tại sao lại không ? Nàng đâu có phải bằng đá. Loan biết Ban yêu nàng, như ...