Thông tin tài liệu:
(BQ) Hàng loạt sự kiện được miêu tả trong tài liệu Đời sống Đông Phương huyền bí này sẽ mang đến cho chúng ta một nhận thức chung: Khi tấm màn bí ẩn được vén lên thì tất cả những gì vẫn được xem là huyền bí sẽ không còn huyền bí nữa, nhưng đồng thời cũng vào lúc ấy thì sự khôn ngoan của nền văn minh vật chất sẽ trở thành ngờ nghệch và đáng thương. Hy vọng tài liệu này sẽ mang đến cho bạn đọc những giây phút giải trí thú vị và bổ ích cũng như những bài học sâu sắc về đời sống tâm linh cao quý và hướng thượng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đời sống Đông Phương huyền bí: Phần 2204CHƯƠNG 7NGỌN ĐỒI THIÊNGĐến ga xe lửa thành phố Madras,Subramanaya và tôi chuyển sangchuyến xe lửa khác trên đường sắt đi Tích Lan.Xe lửa chạy nhiều giờ qua những vùng đồi núi vàđồng ruộng, phong cảnh thay đổi nhanh chóng. Nhữngruộng lúa màu xanh lá mạ tiếp theo những ngọn đồiđất đỏ trải dài đến tận chân trời; những vườn dừa caovút và che bóng mát rượi lại nối tiếp theo sau nhữngcánh đồng xanh tươi với những người nông phu đangcấy lúa hoặc gieo mạ.Ngồi trên toa xe nhìn ra cửa sổ, bóng hoàng hôn quamau phút chốc đã làm cho cảnh vật mờ dần và đắmchìm trong bóng tối. Tôi ngẫm nghĩ về những sự việclạ lùng đã xảy ra từ khi tôi đeo chiếc nhẫn vàng màBrama tặng cho tôi. Tất cả những chương trình của tôiđều bị đảo lộn. Sự phối hợp ngẫu nhiên của những hoànNguyễn Hữu Kiệt dịch205cảnh bất ngờ đã thúc đẩy tôi đi xuống miền Nam, thayvì đi lên miền Bắc như tôi đã dự tính. Tôi tự hỏi, phảichăng viên ngọc thạch trên chiếc nhẫn có cái quyềnnăng kỳ bí mà người đạo sĩ đã tin là có thật?Mặc dầu tôi cố gắng giữ một thái độ cởi mở, nhưngđối với một người Âu có tinh thần khoa học thì thật khómà chấp nhận điều đó. Tôi bèn gạt bỏ cái giả thuyếtấy, nhưng tôi vẫn không thể nào dẹp tan được sự lưỡnglự phân vân lởn vởn trong đầu óc. Có một cái gì lạnhlùng bí ẩn đang dìu dắt những bước chân của tôi đidần đến chốn thâm sơn cùng cốc này. Hai người tu sĩáo vàng kia phải chăng là những nhân duyên tiền địnhđể hướng dẫn tôi đến nơi đạo viện của đức Maharichi?Có ai ngờ rằng đôi khi những sự việc nhỏ nhặt hìnhnhư vô nghĩa lại có thể đóng một vai trò quan trọngtrong cuộc đời của một người? Khi đoàn xe lửa đến mộtnhà ga cách thành phố Pondichéry độ bốn mươi dặm,tôi và người khất sĩ cùng xuống tàu và đón một chuyếnxe lửa khác để đi sâu vào nội địa.Đến một nhà ga nhỏ ở đồng quê thì trời vừa hừngsáng. Cách đó vài dặm, một ngọn núi nhô lên ở tậnchân trời, rất hùng vĩ nhưng hãy còn khuất dạng trongsương mù ban mai.206Đông phương huyền bíLần theo những tiếng ngáy rất lớn phát ra từ một gócbên cạnh nhà ga, người khất sĩ tìm ra được một ngườiđánh xe còn ngủ mê trên một cỗ xe bò nhỏ. Người khấtsĩ bèn đánh thức anh ta dậy và cho anh ta biết rằngchúng tôi muốn đi đến đạo viện của đức Maharichi.Điều này dường như kích thích sự sốt sắng của ngườiphu xe, nhưng tôi phải nhìn một cách ngần ngại cái cỗxe nhỏ hẹp và mảnh khảnh làm bằng tre đặt trên haibánh. Tuy nhiên chúng tôi cũng lên xe ngồi trong khingười phu xe chất hành lý ở phía sau.Người khất sĩ cố thu hình vào một góc để choán thậtít chỗ và nhường chỗ rộng hơn cho tôi, còn người phu xengồi phía trước, giữa hai con bò, cằm anh ta gục xuốngtựa trên hai đầu gối.Sau khi mọi người đã ngồi xong một cách tạm yênnhư thế, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Cỗ xe không đinhanh được bao nhiêu, mặc dầu những cố gắng của haicon bò trắng mập mạp to lớn. Ở xứ này loài bò lại hữuích hơn ngựa, ít nhất là khi dùng để kéo xe, vì chúngchịu đựng dẻo dai hơn và nuôi chúng ít tốn kém hơn.Đời sống ở các tỉnh nhỏ và thôn quê trong vùng nội địavẫn trầm trệ, không có tiến bộ nào từ nhiều thế kỷ. Cỗxe bò này vẫn là loại xe đã từng chở hành khách ở ẤnĐộ cách đây trên hai ngàn năm!Nguyễn Hữu Kiệt dịch207Người đánh xe với gương mặt rám nắng rất hãnhdiện với cặp bò của anh ta. Những cặp sừng dài củachúng đều có nạm đồ trang sức màu vàng, những chiếclục lạc bằng đồng buộc vào bốn chân của chúng phát ratiếng reo vang nghe rất vui tai.Phong cảnh chung quanh thật ngoạn mục, vớinhững đồi núi nối tiếp nhau đến tận chân trời. Đấtmàu đỏ, rải rác đó đây những bụi cây rậm rạp và haibên đường là ruộng lúa xanh tươi một màu lá mạ. Mộtngười nông phu với vẻ mặt gân guốc, da đen sạm, đangbước chân ra đồng làm việc. Một cô thôn nữ Ấn, tay vịnmột bình nước bằng đồng đội trên đầu, đi qua một cáchdịu dàng, tha thướt. Cô ấy mặc một chiếc sari bằngvải màu đỏ sậm, quấn chung quanh mình, vai để trần,trên mũi có gắn một viên ngọc đỏ, cổ tay đeo một cặpneo vàng chiếu sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.Các cô gái ấn miền Nam có nước da sậm, vui vẻ hồnnhiên và thích nói chuyện hơn các thiếu nữ miền Bắc,và giọng nói các cô nghe cũng êm tai hơn.Cái nhìn ngạc nhiên của cô thôn nữ làm tôi nghĩrằng sự hiện diện của một người Âu chắc không phải làmột việc thông thường ở chốn đồng quê hẻo lánh này.Cỗ xe chở chúng tôi đã vào thành phố. Thành phốnày có vẻ thịnh vượng, với một ngôi đền cổ rất lớn mànhững mặt tiền chạy dọc theo nhiều đường lộ. Chúng208Đông phương huyền bítôi đi qua một cổng lớn trước đền. Tôi bảo ngừng xe mộtlúc và bước xuống để xem phía trong đền.Ngôi đền này có một kiểu kiến trúc vừa vĩ đại vừauy nghiêm. Những bức tường phía trong đền làm thànhmột hình nhiều góc đều nhau khiến tầm mắt của dukhách có cảm giác như lạc vào một trận đồ không thấylối ra. Bốn vách tường rào bên ngoài đã từng chịu đựngsự dãi dầu của thời gian dưới ánh nắng như thiêu đốtcủa mặt trời ...