Danh mục

Dòng sông lặng lẽ - Khánh Mỹ

Số trang: 257      Loại file: doc      Dung lượng: 887.00 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 25,000 VND Tải xuống file đầy đủ (257 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Những ngày giáp tết năm 1993. Bến phà Cần Thơ vào một buổi chiều cuối Chạp thật đông khách. Xe và người đầy nghẹt các chuyến phà. Ai ai cũng tay xách nách mang hối hả ở bến đợi. Triều xốc lại cái ba lô du lịch ở trên lưng. Qùa Tây Đô mà người bạn cũ nhét đầy vào đấy khiến anh bỗng dưng thành nhà cử tạ bất đắc dĩ. Tính, người bạn mến khách ra tận bến xe để tiền đã vỗ vai anh cười nói :...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dòng sông lặng lẽ - Khánh MỹNhững ngày giáp tết năm 1993.Bến phà Cần Thơ vào một buổi chiều cuối Chạp thật đông khách. Xe và người đầy nghẹt cácchuyến phà. Ai ai cũng tay xách nách mang hối hả ở bến đợi.Triều xốc lại cái ba lô du lịch ở trên lưng. Qùa Tây Đô mà người bạn cũ nhét đầy vào đấy khiến anhbỗng dưng thành nhà cử tạ bất đắc dĩ.Tính, người bạn mến khách ra tận bến xe để tiền đã vỗ vai anh cười nói :- Đi đường cẩn thận nhé Triều. Từ đây ra bến xe về thành phố qua hai chuyến phà và mấy cái bếnxe, dân giựt dọc cuối năm cũng muốn kiếm tiền ăn tết lắm đó.Anh khẽ cười :- Được rồi mà ! Ông làm như tôi ngù ngờ lắm vậy.Tính trợn mắt :- Ông ở thành phố giỏi giang thế nào cũng được, nhưng đừng khi dễ dân hai ngón mấy bến xe bếnphà miền Tây nghe, lơ đễnh một chút là không còn tiền dằn túi đó ông, đừng có mà giỡn.Triều cười xòa :- Được rồi, tôi sẽ nhớ lời ông dặn. Yên tâm đi !Phà cập bến. Lượt người đến đã lên bến hết, người ta bắt đầu lũ lượt xuống phà. Tính còn dặn dòthêm Triều những gì gì nừa. Anh ậm ừ cho qua.Chào Tính, anh theo dòng người xuống phà. Khi đã ken đặc xe và người, chiếc phà rời bến.Người đông, lại thêm những tiếng rao bán trái cây inh ỏi làm Triều thấy như ngột ngạt. Chen quanhững đám hành khách, anh chật vật tìm một ô cửa sổ nhỏ cho thoáng. Đặt cái ba lô xuống dướichân, anh tự tìm cho mình một cơ hội thư giãn bằng cách ngắm một góc cảnh đẹp sông nước bênngoài.Hoàng hôn lộng gió. Ráng chiều phủ một màu cam nhuộm đỏ cả trời mây. Măt nước chảy cuồncuộn mạnh mẽ cũng óng ánh sắc màu đến chói mắt.Triều thèm thuốc. Nhưng anh biết trong cái chỗ chật chội đầy ắp người này, mình khó lòng thưởngthức khói thuốc mà không làm phiền đến người xung quanh. Đành nhịn thèm một tí vậy. Anh tựnhủ.Lần đầu tiên về miền Tây đối với Triều thật là thú vị. Anh được Tính đưa đi tham quan Cần Thơ vàVĩnh Long.Anh được hưởng cái thú ngồi ghe đi dạo dọc dòng sông Tiền rộng mênh mông và đậm đà màu phùsa, được thả mắt ngắm nhìn cảnh trời nước bao la của miền đất trù phú và phì nhiêu này. Anh đã tựnhủ rằng, phong cảnh thoáng đạt là thế hèn gì người dân miền Tây không nhiệt tình và phóngkhoáng.Những trái chín sai quả ở trên cây đã được các thương lái Sài Gòn mua về và hái hầu hết. Anh vàTính đã rảo khắp vườn nhà người bà con. Thấy anh mót những quả hườm hườm còn sót lại mà cườivui thích và ăn ngon lành, Tính đã lắc đầu và cười trêu mãi.Nhà Tính ở trên con đường Hòa Bình, con đường lớn của Thành Phố Cần Thơ. Căn nhà hai tầngcũng rộng lớn và khang trang không thua gì căn nhà anh cật lực làm việc gần mười năm ròng mớimua được mấy tháng trước ở Sài Gòn.Gia đình của Tính khá đông anh chị em, đụợc Tính cho biết Triều vốn xuất thân từ viện mồ côi màhọc hành và thành đạt, họ càng quý anh thêm.Triều mỉm cười. Những ngày lưu lại đây thật thú vị và đáng nhớ.Còn đang miên man suy nghĩ, chợt có một vật gì đó ngã chúi vào cạnh sườn khiên anh giật mìnhnhìn xuống. Một đứa nhỏ vừa té vào anh.Triều khom người đỡ nó dậy :- Con có sao không ?Đứa nhỏ sợ sệt, ấp úng :- Xin lỗi chú. Tại người ta xô tui.Anh mỉm cười :- Không có gì đâu. Người ta qua lại nhiều, con nên tìm một chỗ trống mà đứng thì tốt hơn. Đứa nhỏcó lẽ nghe lời Triều. Nó đứng sát vào thành phà cạnh anh.Đáng lẽ Triều có thể ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài tiếp tục, nhưng đứa bé bên cạnh anh dường nhưcó một ưu điểm lạ lùng nào đó khiến anh cứ đưa mắt nhìn xuống.Đó là một bé gái độ chừng mười một, mười hai tuổi. Tuổi tác thì Triều chỉ mơ hồ nhận định qua cáithân hình gầy còm nhỏ bé, qua cái giọng trong vắt ngây thơ, và đôi bím tóc bù xù kiểu trẻ con củanó mà thôi.Nắng chiều gần như tắt lịm phía chân trời, đèn trong phà không đủ rõ cho Triều nhìn rõ con bé cóxinh xắn hay không, nhưng gương mặt trắng trẻo bị dính đầy bụi bẩn chốc chốc lại ngọ nguậy ngướcnhìn anh làm anh phát hiện con bé có một cặp mắt thật đẹp, thật trong sáng.Nhìn qua bộ quần áo tồi tàn rách nát của nó, anh chợt cất tiếng hỏi :- Con đi phà với ai vậy ?Con bé mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh, tựa hồ như từ trước tới nay chưa có ai hỏi tên nó một câuquan tâm và dịu dàng như vậy. Triều phải lập lại câu hỏi lần thứ hai, con bé ngập ngừng một chútrồi trả lời :- Tui đi một mình.Đến lượt Triều ngạc nhiên, con bé như không quá nhỏ nhít, nhưng bến phà đông người và lộn xộn,phức tạp như vậy, cha mẹ nào để con cái đi chuyến một mình vậy không biết.- Con ở gần đây à ?Đứa nhỏ gật.- Ba má con đâu ?Đứa bé sầm mặt làm thinh một chút, rồi nó buông giọng :- Tui mồ côi.Triều nhíu mày :- Mồ côi ? Vậy... con sống với ai ?Câu hỏi có vé tò mò của Triều làm lựng khựng nhìn. Anh vội nói :- Chú chỉ muốn hỏi qua thôi. Con không muốn nói cũng được.Đứa nhỏ làm thinh. Gió sông thổi lạnh khiến nó co ro và gần như nép vào người anh.Tội nghiệp con bé, Triều thương cảm nghĩ thế. Anh cởi áo khoác của mình ra đưa cho nó. Con bénhìn anh như không hiểu, anh cười :- Nếu không ...

Tài liệu được xem nhiều: