Đóng thế
Số trang: 22
Loại file: pdf
Dung lượng: 1.69 MB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
“Tôi lao vào giữa đám đông, nhoài người về phiá chiếc quan tài người ta đặt mẹ tôi trong đó. Phía trên là bát cơm người ta đắp đầy ú ụ cùng với một quả trứng. Còn tôi thì vùng vẫy như một con thú bị chặt mất tay chân, máu chảy mà chưa chết. Ánh nắng, mặt trời thì cứ rọi sâu vào mắt, nung nấu và bức bách.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đóng thếĐóng thế... “Tôi lao vào giữa đám đông, nhoài người về phiá chiếc quan tài người tađặt mẹ tôi trong đó. Phía trên là bát cơm người ta đắp đầy ú ụ cùng với một quảtrứng. Còn tôi thì vùng vẫy như một con thú bị chặt mất tay chân, máu chảy màchưa chết. Ánh nắng, mặt trời thì cứ rọi sâu vào mắt, nung nấu và bức bách.Nhưng tôi không thể tiến về phía mẹ dù chỉ nửa bước. -Mẹ ơi! Đông lắm! đông lắm, họ kìm kéo con này. Đông lắm! Rồi tôi thấy chân tay mình bủn rủn, không chịu được nữa rồi. Tôi đang khụyxuống dần dần. Giật thót mình một cái, một đường máu lạnh chạy từ đầu tôi tới gót chân.Tôi nhận thấy ngực mình đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh, nửa mơ. Tôi cố dùnghết sức lực để cử động ngón tay, rõ ràng tôi thấy mình cử động, nhúc nhích, rồi tôiđứng dậy, vén màn ra khỏi giường. Tôi chạy, chạy đi đâu không biết. Thế mà hóara tôi vẫn nằm im bất động” Tôi luôn nghĩ tôi là người đóng thế các nhân vật của chính mình. Tôi tạo rachúng với những hỉ, nộ, ái, ố…quằn quại trong cái đau mà chúng không thể nào dựđoán hay trốn thoát. Đôi khi với công việc ấy tôi thấy mình là kẻ đáng thương. Đôikhi thấy mình là kẻ độc ác. Đôi khi thấy mình là kẻ vô vị hoặc chẳng ra gì. Tôi làmột diễn viên xuất sắc nhìn theo một khía cạnh nào đó. Anh nhăn trán sau khi đọc xong truyện ngắn của tôi. Anh lúc nào cũng khiếnngười ta cảm thấy anh đang quan tâm đến vấn đề được nói đến, anh sẵn sàng dànhcông sức, tâm huyết nếu người ta cần. Anh là thế, ít ra là đến thời điểm hiện tại. -Sao em không cho nhân vật này chết đi? -Tại sao lại phải chết. Anh làm điệu bộ với cái vẻ: “Chết là hết chuyện, mọi việc sẽ suôn sẻ hơn”.Tôi im lặng và tự hỏi mình: “Ừ nhỉ, tại sao mình lại không cho nhân vật ấy chết?”.Câu hỏi ấy lập tức được gạt phăng ra “mình có quyền được tạo ra nhân vật củamình theo một lối riêng”. Chấm hết. Tôi lao vào giữa dòng người đông đúc trongthành phố, tuyệt nhiên không còn cảm thấy vướng bận gì về vai diễn của mình. Bởingoài đường còn có quá nhiều vai diễn. Tôi diễn một người có văn hoá để không vượt đèn đỏ, không chửi bậy lúctắc đường, không vừa đi vừa nghe điện thoại và cố gắng để không săm soi nhữngngười bên cạnh mình. Tôi diễn vai một kẻ đủ tỉnh táo, tinh ranh để chẳng bị thằngcướp đường sơ múi của mình bất cứ cái gì, kể cả là một cái nhìn lãng phí. Tôi đóngtất cả các vai có thể cho đến khi tôi về đến phòng trọ, với một niềm mong mỏi rằngkhông gặp bất cứ ai để khỏi phải thay trang phục diễn. Thế thôi. Khi nằm một mình trong nhà trọ chưa đầy 8m2, chật chội, nóng nực nhưngdù sao tôi cũng cảm thấy thật thoải mái. Ít nhất là tôi được yên thân. Cũng có nhiềukhi tôi cười một mình, khóc một mình, hoặc vừa cười vừa khóc. Tôi nghĩ khi ấy tôimới thật là chính mình. *** Tôi viết. Viết trong nhạt nhoà nước mắt mảng màu kí ức của riêng mình: Con nhớ vào một buổi chiều mẹ rẽ nắng sang sông Mẹ đi lấy chồng Mẹ làm vợ lẽ Có mưa bong bóng đâu mà con mất mẹ Gần hai mươi năm nắng vẫn buốt tim người. Không nghĩ rằng có lúc mình lại đau như thế, cơn đau đến tức ngực và ngộpthở. Muốn phá tan bốn bức tường xung quanh, muốn phá tan mảng sông đầy nắng.Muốn chạy nữa…Chạy mãi…trên bờ cát trắng để những dấu chân in ngược tìmthấy mẹ. Nỗi hận đã làm tôi không một lần đủ sức sang sông tìm mẹ, gần hai mươinăm trời tóc đã đổ sương giăng… Không biết rằng đã có biết bao nhiêu chuyến đò giăng trong mắt tôi vời vợiđắng cay mỗi lần trở về thăm quê cũ. Tôi biết mình đang chờ đợi trong mỏi mònhờn giận, thứ hờn giận mà tôi luôn tự phủ nhận, luôn chối bỏ. Trong các trang viết của mình tôi thường hay viết về những đứa trẻ khôngcó mẹ, nhưng không bao giờ tôi giải thích sự vắng mặt của người mẹ. Như là đốivới tôi việc không có mẹ là một điều tất nhiên, chẳng có gì là lạ cả. Hay tôi viết vềsự hoảng loạn của những đứa con vẫn mơ giấc mơ hoang mất mẹ. Sự hoang mangđã ăn vào nhân vật của tôi sâu lắm… Có đâu đó những thắc mắc của người đọc, cóđâu đó vài lời giải thích bâng quơ…Tất cả đều nhạt nhoà, tất cả đều chẳng làm tôithay đổi. Bói. Lang thang quanh bờ hồ. Không có việc gì làm, thấy có một người đàn bàngồi xem bói. Nổi hứng, thế là bói. Thầy phán những điều rất vòng vo, ngoằnnghoèo, kể cả những lời hoa mĩ mà văn chương của tôi chưa khi nào dùng đến cả.Thầy bảo: -Cái số này là phải hai lần đò mới ổn. Nếu không thì ở goá. Cười. Thấy bảo: -Lấy chồng muộn thôi, thì còn may chăng yên ổn. Cười. Hỏi: -Yên ổn là sao thưa thầy? -Là chỉ phải đi một lần đò thôi, chỉ có điều tình cảm vợ chồng không đượcmặn nồng cho lắm. Phá lên cười. Thầy bảo: -Cười là mất thiêng. Im tịt. Không phải vì sợ. Thầy lại bảo: -Con mồ côi phải không? Gật đầu. Khô ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đóng thếĐóng thế... “Tôi lao vào giữa đám đông, nhoài người về phiá chiếc quan tài người tađặt mẹ tôi trong đó. Phía trên là bát cơm người ta đắp đầy ú ụ cùng với một quảtrứng. Còn tôi thì vùng vẫy như một con thú bị chặt mất tay chân, máu chảy màchưa chết. Ánh nắng, mặt trời thì cứ rọi sâu vào mắt, nung nấu và bức bách.Nhưng tôi không thể tiến về phía mẹ dù chỉ nửa bước. -Mẹ ơi! Đông lắm! đông lắm, họ kìm kéo con này. Đông lắm! Rồi tôi thấy chân tay mình bủn rủn, không chịu được nữa rồi. Tôi đang khụyxuống dần dần. Giật thót mình một cái, một đường máu lạnh chạy từ đầu tôi tới gót chân.Tôi nhận thấy ngực mình đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh, nửa mơ. Tôi cố dùnghết sức lực để cử động ngón tay, rõ ràng tôi thấy mình cử động, nhúc nhích, rồi tôiđứng dậy, vén màn ra khỏi giường. Tôi chạy, chạy đi đâu không biết. Thế mà hóara tôi vẫn nằm im bất động” Tôi luôn nghĩ tôi là người đóng thế các nhân vật của chính mình. Tôi tạo rachúng với những hỉ, nộ, ái, ố…quằn quại trong cái đau mà chúng không thể nào dựđoán hay trốn thoát. Đôi khi với công việc ấy tôi thấy mình là kẻ đáng thương. Đôikhi thấy mình là kẻ độc ác. Đôi khi thấy mình là kẻ vô vị hoặc chẳng ra gì. Tôi làmột diễn viên xuất sắc nhìn theo một khía cạnh nào đó. Anh nhăn trán sau khi đọc xong truyện ngắn của tôi. Anh lúc nào cũng khiếnngười ta cảm thấy anh đang quan tâm đến vấn đề được nói đến, anh sẵn sàng dànhcông sức, tâm huyết nếu người ta cần. Anh là thế, ít ra là đến thời điểm hiện tại. -Sao em không cho nhân vật này chết đi? -Tại sao lại phải chết. Anh làm điệu bộ với cái vẻ: “Chết là hết chuyện, mọi việc sẽ suôn sẻ hơn”.Tôi im lặng và tự hỏi mình: “Ừ nhỉ, tại sao mình lại không cho nhân vật ấy chết?”.Câu hỏi ấy lập tức được gạt phăng ra “mình có quyền được tạo ra nhân vật củamình theo một lối riêng”. Chấm hết. Tôi lao vào giữa dòng người đông đúc trongthành phố, tuyệt nhiên không còn cảm thấy vướng bận gì về vai diễn của mình. Bởingoài đường còn có quá nhiều vai diễn. Tôi diễn một người có văn hoá để không vượt đèn đỏ, không chửi bậy lúctắc đường, không vừa đi vừa nghe điện thoại và cố gắng để không săm soi nhữngngười bên cạnh mình. Tôi diễn vai một kẻ đủ tỉnh táo, tinh ranh để chẳng bị thằngcướp đường sơ múi của mình bất cứ cái gì, kể cả là một cái nhìn lãng phí. Tôi đóngtất cả các vai có thể cho đến khi tôi về đến phòng trọ, với một niềm mong mỏi rằngkhông gặp bất cứ ai để khỏi phải thay trang phục diễn. Thế thôi. Khi nằm một mình trong nhà trọ chưa đầy 8m2, chật chội, nóng nực nhưngdù sao tôi cũng cảm thấy thật thoải mái. Ít nhất là tôi được yên thân. Cũng có nhiềukhi tôi cười một mình, khóc một mình, hoặc vừa cười vừa khóc. Tôi nghĩ khi ấy tôimới thật là chính mình. *** Tôi viết. Viết trong nhạt nhoà nước mắt mảng màu kí ức của riêng mình: Con nhớ vào một buổi chiều mẹ rẽ nắng sang sông Mẹ đi lấy chồng Mẹ làm vợ lẽ Có mưa bong bóng đâu mà con mất mẹ Gần hai mươi năm nắng vẫn buốt tim người. Không nghĩ rằng có lúc mình lại đau như thế, cơn đau đến tức ngực và ngộpthở. Muốn phá tan bốn bức tường xung quanh, muốn phá tan mảng sông đầy nắng.Muốn chạy nữa…Chạy mãi…trên bờ cát trắng để những dấu chân in ngược tìmthấy mẹ. Nỗi hận đã làm tôi không một lần đủ sức sang sông tìm mẹ, gần hai mươinăm trời tóc đã đổ sương giăng… Không biết rằng đã có biết bao nhiêu chuyến đò giăng trong mắt tôi vời vợiđắng cay mỗi lần trở về thăm quê cũ. Tôi biết mình đang chờ đợi trong mỏi mònhờn giận, thứ hờn giận mà tôi luôn tự phủ nhận, luôn chối bỏ. Trong các trang viết của mình tôi thường hay viết về những đứa trẻ khôngcó mẹ, nhưng không bao giờ tôi giải thích sự vắng mặt của người mẹ. Như là đốivới tôi việc không có mẹ là một điều tất nhiên, chẳng có gì là lạ cả. Hay tôi viết vềsự hoảng loạn của những đứa con vẫn mơ giấc mơ hoang mất mẹ. Sự hoang mangđã ăn vào nhân vật của tôi sâu lắm… Có đâu đó những thắc mắc của người đọc, cóđâu đó vài lời giải thích bâng quơ…Tất cả đều nhạt nhoà, tất cả đều chẳng làm tôithay đổi. Bói. Lang thang quanh bờ hồ. Không có việc gì làm, thấy có một người đàn bàngồi xem bói. Nổi hứng, thế là bói. Thầy phán những điều rất vòng vo, ngoằnnghoèo, kể cả những lời hoa mĩ mà văn chương của tôi chưa khi nào dùng đến cả.Thầy bảo: -Cái số này là phải hai lần đò mới ổn. Nếu không thì ở goá. Cười. Thấy bảo: -Lấy chồng muộn thôi, thì còn may chăng yên ổn. Cười. Hỏi: -Yên ổn là sao thưa thầy? -Là chỉ phải đi một lần đò thôi, chỉ có điều tình cảm vợ chồng không đượcmặn nồng cho lắm. Phá lên cười. Thầy bảo: -Cười là mất thiêng. Im tịt. Không phải vì sợ. Thầy lại bảo: -Con mồ côi phải không? Gật đầu. Khô ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
tiểu thuyết tình yêu lãng mạn truyện tình yêu sưu tầm truyện tình yêu tiểu thuyết giả tưởng truyện cổ tíchGợi ý tài liệu liên quan:
-
3 trang 185 0 0
-
158 trang 76 0 0
-
15 trang 73 0 0
-
219 trang 60 0 0
-
3 trang 53 0 0
-
5 trang 53 0 0
-
4 trang 50 0 0
-
Đề thi giữa học kì 2 môn Ngữ văn lớp 6 năm 2022-2023 có đáp án - Trường THCS Phan Bội Châu, Hiệp Đức
11 trang 49 0 0 -
5 trang 48 0 0
-
6 trang 47 0 0