lạnh lẽo, bao phủ cả trời đất, nặng nề trút xuống trần gian, vang lên từng hồi tiếng động, não nề day dứt. Một cô gái vung vẩy hai tay, tung tăng bước đi rất nhanh trong mưa. Cô vừa đi vừa ngâm nga: “…ddeonajima ddeonagajima nareul gaseume sangcheoman jugo ddeonajima ireon nal ulrijineun ma naege dorawajwo…” [“Anh đừng đi, xin anh đừng rời bỏ em Xin đừng chỉ mang lại những vết thương trong trái tim em Xin anh đừng đi, xin đừng làm em khóc Xin hãy quay về bên em”]...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dont Leave Dont LeaveTên tác giả: ChypTên truyện: Dont LeaveNhân vật: Đoàn Vũ Minh, Nguyễn Tuyết Lam________________Don’t LeaveMưa rơi, lạnh lẽo, bao phủ cả trời đất, nặng nề trút xuống trần gian, vang lên từnghồi tiếng động, não nề day dứt.Một cô gái vung vẩy hai tay, tung tăng bước đi rất nhanh trong mưa.Cô vừa đi vừa ngâm nga:“…ddeonajima ddeonagajima nareul gaseume sangcheoman jugoddeonajima ireon nal ulrijineun ma naege dorawajwo…”[“Anh đừng đi, xin anh đừng rời bỏ emXin đừng chỉ mang lại những vết thương trong trái tim emXin anh đừng đi, xin đừng làm em khócXin hãy quay về bên em”]Ngoài đường, người dân vội vã đi tìm chỗ trú mưa, những người lái xe thì cố gắngphóng thật nhanh về nhà.Cô gái nhảy chân sáo, cười thật tươi vừa đi vừa đùa giỡn dưới mưa ngay giữa mặtđường. Bỗng từ xa một chiếc xe ô tô lao tới, đèn xe sáng choang.“A!’Đứa bé hét thất thanh.Mẹ nó hoảng hồn quay ra, vỗ vào đầu nó một cái:“Con hét cái gì thế?”Bé trai đó xoa xoa đầu mình, chỉ ra mặt đường:“Mẹ, có một chị bị ô tô đâm phải!”Mẹ đứa nhỏ vội nhìn ra, nhưng nào thấy ai.“Dám bịa chuyện với mẹ hả?” – người mẹ cốc vào đầu nó một cái.“Ơ, con nói thật mà!”Đứa bé trai kêu lên, nhưng khi nó quay đầu nhìn ra đường thì đúng là chẳng có côgái nào bị xe tông cả.***Người con gái đó dừng lại trước một bia mộ còn mới, cô vươn tay ôm lấy tấm bia,thì thầm:“Hôm nay tròn 1 tháng ngày anh mất rồi...Minh...”“Anh...vì sao anh lại bỏ em mà đi? Em cô đơn lắm...còn có con của chúng ta nữa,nó đang ở trong bụng em này...nó cũng muốn được gặp anh...”Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên, cô quay đầu lại, sửng sốt khi thấy người contrai trước mặt.Rồi cô bật cười sung sướng, giang hai tay, ôm lấy người đó:“Minh... Đúng là anh rồi, anh nghe thấy tiếng em gọi anh nên anh mới xuất hiệnphải không?”Nhưng chẳng có tiếng của ai đáp lại, cô cũng không cảm nhận được thân nhiệt củaanh, vòng tay ôm của cô rơi vào hư không.Chỉ nghe chàng trai kia lên tiếng:“Lam... Anh xin lỗi... Nếu...nếu hôm đó anh không bỏ đi, em đã không tự tử... Xinlỗi... Anh không biết em đã mang thai con của anh...”Cô mở to mắt, cười gượng gạo:“Anh... anh đang nói gì thế? Không phải...anh là người mất rồi cơ mà? Sao giờ lạibảo em mới là người mất?”Người con trai dường như không nghe thấy, khuỵu đầu gối, ôm mặt nghẹn ngào:“Là tại anh…nếu không em đã không chết…”Cô nhìn anh, rồi giơ bàn tay lên, nhìn nó đang trở nên trong suốt, không ngừng lẩmbẩm:“Sao lại thế này…sao lại thế này…”Bỗng nhiên đầu cô nhức buốt, đau nhói, ký ức ngày hôm đó dần dần hiện về…***Một cô gái khoảng hai mươi tuổi cười rạng rỡ, vừa đẩy cánh cửa phòng vừa líu loríu rít rất vui vẻ:“Minh! Minh! Mai là đến đám cưới của chúng ta rồi! À, anh biết không, em đã cóthai…” – giọng nói trong trẻo bỗng ngừng lại, cô sửng sốt trước cảnh tượng trướcmắt.Cánh cửa phòng mở ra, căn phòng vẫn thế nhưng người thì không có trong phòng.Cô đưa mắt nhìn khắp phòng nhưng chẳng thấy ai, cửa sổ mở toang, một nỗi sợ hãivô cớ đột nhiên dâng lên làm cô muốn phát điên, cô tìm khắp phòng, lật tung mọithứ lên nhưng đổi lại chỉ là tờ giấy trắng với dòng chữ: “Anh xin lỗi, anh yêu côấy.”***Cô đưa mắt nhìn lại tấm bia, hóa ra tất cả chỉ là tưởng tượng của cô, không phảianh mất, mà là cô mất, tấm bia không phải của Đoàn Vũ Minh mà là của NguyễnTuyết Lam...[ “Vì quá đau lòng mà mất trí, vì quá yêu mà trở nên điên loạn” ]Tầm nhìn của cô mờ đi, cô cảm thấy người mình nhẹ bẫng, quanh mình toả ra ánhsáng màu vàng nhạt, đôi tay bị hai thiên sứ có đôi cánh trắng muốt giữ lấy, họ cấttiếng nói:“Đến lúc cô phải đi rồi, Tuyết Lam…”Cô vùng vẫy, hét lên:“Minh! Vũ Minh! Cứu em! Em không muốn rời khỏi anh… Đừng…đừng rời khỏiem…Anh đã hứa rồi mà… Don’t Leave…”Nước mắt cô chảy dài trên gò má, miệng liên tục gọi tên anh nhưng anh nào cónghe thấy, cũng như ngày đó, anh rời khỏi cô, không nói một lời, để mình cô phátđiên gào khóc gọi anh nhưng cũng chẳng có ai đáp lại…***“Minh! Đừng rời xa em, làm ơn…”Hôm đó, cô – Nguyễn Tuyết Lam đã uống thuốc ngủ tự sát cùng với đứa con trongbụng.***Hai thiên thần đưa cô bay lên ngày càng cao, rời xa khỏi mặt đất, đến khi cô chỉcòn nhìn thấy anh nhỏ một chấm đen,tuyệt vọng, cô lại hét lên trong nước mắt:“Minh! Đừng rời xa em… Don’t Leave… Anh đã hứa mà…”