Đưa em đi khóc
Số trang: 4
Loại file: pdf
Dung lượng: 250.47 KB
Lượt xem: 12
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Đưa em đi khócThứ 7. 6h pm. Quân đã ở đó bên cái xe ánh bạc kềnh càng mới dựng chân chống. Chỉ một áo thun dài tay màu rêu đậm đi cùng với quần âu xám, mái tóc lồng bồng không vào nếp... Quân đứng, chờ và bình thản. Nó vừa bước ra, chân líu ríu, líu ríu. Sơ mi carô bẻ dựng cổ, quần túi hộp rộng thùng thình, nó chào Quân bằng một nụ cười ngoan: - Anh à! - ừ, anh vừa đến. Thế gọi anh có chuyện gì nào? - Em… Mà thôi, cho e...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đưa em đi khóc Đưa em đi khócThứ 7. 6h pm. Quân đã ở đó bên cái xe ánh bạc kềnh càng mới dựng chân chống.Chỉ một áo thun dài tay màu rêu đậm đi cùng với quần âu xám, mái tóc lồng bồngkhông vào nếp... Quân đứng, chờ và bình thản.Nó vừa bước ra, chân líu ríu, líu ríu. Sơ mi carô bẻ dựng cổ, quần túi hộp rộng thùngthình, nó chào Quân bằng một nụ cười ngoan:- Anh à!- ừ, anh vừa đến. Thế gọi anh có chuyện gì nào?- Em… Mà thôi, cho e nốt chiều nay của anh nhé! Để... để... anh chiều ý em một tẹo đượckhông?Quân bật cười trước câu hỏi mà cứ như một lời mặc cả của nó, gật đầu:- Sẵn sàng thôi! Em muốn gì bây giờ nào?- Em muốn khóc.Trong một giây, không ai nói gì cả. Nó hạ cổ áo xuống, để toàn bộ gương mặt lộ ra nhợtnhạt, không sinh khí. Chỉ còn một đôi mắt vừa tạnh nước, giờ đang trong suốt nhìn Quânvới cái nhìn trống rỗng. Một thoáng thôi, rồi Quân quay đi, dựng xe lên:- Lên đi, anh đưa em đi khóc.Phố dài chập tối đông nghịt người. Chiếc xe vẫn lướt thật êm. Quân luôn nhìn thẳng,không ngoái lại nó một lần. Nó cũng nhìn thẳng, nhìn vào gáy Quân, rồi nhìn qua gáyQuân để thấy phố phường bao nhiêu thanh âm náo nhiệt cứ lần lượt rảo dưới chân, nhiềunhiều cho đến khi tất cả chỉ còn đọng lại những vệt sáng nhiều màu lấp lánh.Quân quành tay lái lên đường đê. Đường đê hun hút gió. Cầu vượt cao chấp chới. Nhữngvòng quanh đường rẽ liên tiếp như xoắn ốc. Chiếc xe cứ đi, hai người cứ nhìn, nhìn cùngmột hướng với những ý nghĩ không có điểm nào chạm nhau. Rùng mình vì gió, nó buộtmiệng:- Hết một vòng thành phố chưa ạ?- Gần rồi, em. Nếu mình quay về đến nhà thì vừa tròn.- Đừng về! – Nó hốt hoảng – Em vẫn chưa khóc được. Anh chưa xong việc với em đâu!Quân lại cười, t iếng cười thứ hai nó nghe thấy trong ngày. Nhún vai như để chê trách sựnhũng nhiễu trẻ con, Quân hạ ga cho xe chạy chậm dần. Rồi hỏi:- Em à, vậy là chuyện gì nào?- Một chuyện buồn thôi. – Nó trả lời bằng giọng nhẹ tênh – Em bối rối quá, có ai ở cạnhem bây giờ thì tốt hơn em để em một mình. Và... anh là người em chọn. Cũng đã quá lâuanh em mình không gặp nhau. Anh sẽ không ép em nghe theo một lời khuyên nào cả,phải không?- Nếu em chẳng coi những điều anh nói có tí tẹo kí lô gì thì đương nhiên là không rồi.Anh chẳng thể làm điều đó tốt hơn người yêu em được?- Thế mà bao lâu nay em cứ nghĩ chính anh mới là người yêu của em cơ đấy. Hoá ra làem nhầm sao? – Nó bật cười châm chọc.Quân cũng cười phá lên. ừ nhỉ, những lời âu yếm, cách xưng hô “Anh à”, “Em à” ngọtngào, một cú điện thoại hẹn hò thứ Bảy… đó đều là những điều mà chỉ một đôi tình nhântrẻ mới dành cho nhau. Ngay cả cái kiểu phóng tít mù trong im lặng để lắng nghe nỗibuồn thế này cũng là một hành động đặc chất yêu đương. Thế có nghĩa là hai người yêunhau?- Như thế thì… diễm cho anh quá. Vào một tối đẹp trời, anh bỗng nhận ra mình đã đượcem yêu, mà lại là từ lâu rồi chứ. Anh với em quen nhau cũng được hơn năm, em?- Em nhớ mang máng thế – Nó khẽ cắn tóc – Mùa đông, hôm ấy lạnh cực thì phải?- ừ, cưng mặc áo đỏ. Nói rất nhiều, rất đanh đá. Anh không thích con gái như thế.- Em cũng không thích những người phải để em nói nhiều và đanh đá. Cãi nhau với anhrất thú vị, nhưng cũng phí thời gian lắm. Anh nên học cách chiều con gái đi. Nếu khôngthì anh còn một mình dài dài, còn bị em quấy nhiễu dài dài!Quân quay lại, áp (hờ) mặt vào má nó ra chiều tình cảm. Nó cũng giả bộ ngượng nghịu,giọng ngọt ngào đầy chất trào phúng :- Chà, lãng mạn ghê cơ, em đang được yêu kìa!Thế là lại im lặng suốt con đường dài. Sau câu chuyện làm quà, ai nấy trở về với đúngtâm trạng thực: nó thẩn thơ nhìn trời nhìn đất, đột nhiên thấy lòng nhẹ nhàng, thơ thới.Còn Quân, vẫn lượn tay lái, vẫn mái tóc bồng, vẫn nhìn thẳng, không làm phiền cô gáinhỏ ngồi sau vì những câu hỏi gặng “Có chuyện gì thế ?” “Tại sao huh em?”... Thực ra,hai người chẳng yêu đương, càng chẳng phải là bạn bè thân thiết , đây mới là lần gặp thứba trong hơn một năm quen biết (lần thứ nhất tình cờ, còn lần thứ hai thì đúng là thảmhoạ!) Sau lần ấy, mối quan hệ được duy trì ở độ trung bình, thỉnh thoảng cũng chuyện tròđôi câu nhưng không hợp tính – tranh cãi suốt đến mức chẳng ưa nổi. Rồi chỉ một lần đùanhau, hai đứa nhận là người yêu, từ đấy cứ mở miệng ra là “anh à” với “em ơi”, bất chấplà trên đường đông đúc, trước mặt bạn bè hay đang ỉ ôi điện thoại. Đơn giản là vậy,không hơn chút gì!Đột nhiên, nó chẹp miệng:- Thôi anh à, đừng đi nữa. Em muốn vào một quán Highlands.Xe lập tức đổi hướng. Chỉ vài phút sau, nó đã thấy mình yên vị trong chiếc ghế bành đỏbên khung cửa kính trong suốt ở tầng một của trung tâm thương mại sầm uất , đã nghetiếng nhạc Jazz loang loáng nhộn nhịp. Quân ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rất xa.- Em à, tóc em rối hết rồi kìa. Chắc tại gió quá hả? – Quân mở đầu đoạn hội thoại với vẻgiản dị nhất có thể.- Em cũng chẳng cần mượt mà làm gì. Có ai vuốt đâu cơ chứ! – Nó ngậm thìa kem trongmiệng, nói lúng búng.- Dù sao thì anh cũng thíc ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đưa em đi khóc Đưa em đi khócThứ 7. 6h pm. Quân đã ở đó bên cái xe ánh bạc kềnh càng mới dựng chân chống.Chỉ một áo thun dài tay màu rêu đậm đi cùng với quần âu xám, mái tóc lồng bồngkhông vào nếp... Quân đứng, chờ và bình thản.Nó vừa bước ra, chân líu ríu, líu ríu. Sơ mi carô bẻ dựng cổ, quần túi hộp rộng thùngthình, nó chào Quân bằng một nụ cười ngoan:- Anh à!- ừ, anh vừa đến. Thế gọi anh có chuyện gì nào?- Em… Mà thôi, cho e nốt chiều nay của anh nhé! Để... để... anh chiều ý em một tẹo đượckhông?Quân bật cười trước câu hỏi mà cứ như một lời mặc cả của nó, gật đầu:- Sẵn sàng thôi! Em muốn gì bây giờ nào?- Em muốn khóc.Trong một giây, không ai nói gì cả. Nó hạ cổ áo xuống, để toàn bộ gương mặt lộ ra nhợtnhạt, không sinh khí. Chỉ còn một đôi mắt vừa tạnh nước, giờ đang trong suốt nhìn Quânvới cái nhìn trống rỗng. Một thoáng thôi, rồi Quân quay đi, dựng xe lên:- Lên đi, anh đưa em đi khóc.Phố dài chập tối đông nghịt người. Chiếc xe vẫn lướt thật êm. Quân luôn nhìn thẳng,không ngoái lại nó một lần. Nó cũng nhìn thẳng, nhìn vào gáy Quân, rồi nhìn qua gáyQuân để thấy phố phường bao nhiêu thanh âm náo nhiệt cứ lần lượt rảo dưới chân, nhiềunhiều cho đến khi tất cả chỉ còn đọng lại những vệt sáng nhiều màu lấp lánh.Quân quành tay lái lên đường đê. Đường đê hun hút gió. Cầu vượt cao chấp chới. Nhữngvòng quanh đường rẽ liên tiếp như xoắn ốc. Chiếc xe cứ đi, hai người cứ nhìn, nhìn cùngmột hướng với những ý nghĩ không có điểm nào chạm nhau. Rùng mình vì gió, nó buộtmiệng:- Hết một vòng thành phố chưa ạ?- Gần rồi, em. Nếu mình quay về đến nhà thì vừa tròn.- Đừng về! – Nó hốt hoảng – Em vẫn chưa khóc được. Anh chưa xong việc với em đâu!Quân lại cười, t iếng cười thứ hai nó nghe thấy trong ngày. Nhún vai như để chê trách sựnhũng nhiễu trẻ con, Quân hạ ga cho xe chạy chậm dần. Rồi hỏi:- Em à, vậy là chuyện gì nào?- Một chuyện buồn thôi. – Nó trả lời bằng giọng nhẹ tênh – Em bối rối quá, có ai ở cạnhem bây giờ thì tốt hơn em để em một mình. Và... anh là người em chọn. Cũng đã quá lâuanh em mình không gặp nhau. Anh sẽ không ép em nghe theo một lời khuyên nào cả,phải không?- Nếu em chẳng coi những điều anh nói có tí tẹo kí lô gì thì đương nhiên là không rồi.Anh chẳng thể làm điều đó tốt hơn người yêu em được?- Thế mà bao lâu nay em cứ nghĩ chính anh mới là người yêu của em cơ đấy. Hoá ra làem nhầm sao? – Nó bật cười châm chọc.Quân cũng cười phá lên. ừ nhỉ, những lời âu yếm, cách xưng hô “Anh à”, “Em à” ngọtngào, một cú điện thoại hẹn hò thứ Bảy… đó đều là những điều mà chỉ một đôi tình nhântrẻ mới dành cho nhau. Ngay cả cái kiểu phóng tít mù trong im lặng để lắng nghe nỗibuồn thế này cũng là một hành động đặc chất yêu đương. Thế có nghĩa là hai người yêunhau?- Như thế thì… diễm cho anh quá. Vào một tối đẹp trời, anh bỗng nhận ra mình đã đượcem yêu, mà lại là từ lâu rồi chứ. Anh với em quen nhau cũng được hơn năm, em?- Em nhớ mang máng thế – Nó khẽ cắn tóc – Mùa đông, hôm ấy lạnh cực thì phải?- ừ, cưng mặc áo đỏ. Nói rất nhiều, rất đanh đá. Anh không thích con gái như thế.- Em cũng không thích những người phải để em nói nhiều và đanh đá. Cãi nhau với anhrất thú vị, nhưng cũng phí thời gian lắm. Anh nên học cách chiều con gái đi. Nếu khôngthì anh còn một mình dài dài, còn bị em quấy nhiễu dài dài!Quân quay lại, áp (hờ) mặt vào má nó ra chiều tình cảm. Nó cũng giả bộ ngượng nghịu,giọng ngọt ngào đầy chất trào phúng :- Chà, lãng mạn ghê cơ, em đang được yêu kìa!Thế là lại im lặng suốt con đường dài. Sau câu chuyện làm quà, ai nấy trở về với đúngtâm trạng thực: nó thẩn thơ nhìn trời nhìn đất, đột nhiên thấy lòng nhẹ nhàng, thơ thới.Còn Quân, vẫn lượn tay lái, vẫn mái tóc bồng, vẫn nhìn thẳng, không làm phiền cô gáinhỏ ngồi sau vì những câu hỏi gặng “Có chuyện gì thế ?” “Tại sao huh em?”... Thực ra,hai người chẳng yêu đương, càng chẳng phải là bạn bè thân thiết , đây mới là lần gặp thứba trong hơn một năm quen biết (lần thứ nhất tình cờ, còn lần thứ hai thì đúng là thảmhoạ!) Sau lần ấy, mối quan hệ được duy trì ở độ trung bình, thỉnh thoảng cũng chuyện tròđôi câu nhưng không hợp tính – tranh cãi suốt đến mức chẳng ưa nổi. Rồi chỉ một lần đùanhau, hai đứa nhận là người yêu, từ đấy cứ mở miệng ra là “anh à” với “em ơi”, bất chấplà trên đường đông đúc, trước mặt bạn bè hay đang ỉ ôi điện thoại. Đơn giản là vậy,không hơn chút gì!Đột nhiên, nó chẹp miệng:- Thôi anh à, đừng đi nữa. Em muốn vào một quán Highlands.Xe lập tức đổi hướng. Chỉ vài phút sau, nó đã thấy mình yên vị trong chiếc ghế bành đỏbên khung cửa kính trong suốt ở tầng một của trung tâm thương mại sầm uất , đã nghetiếng nhạc Jazz loang loáng nhộn nhịp. Quân ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rất xa.- Em à, tóc em rối hết rồi kìa. Chắc tại gió quá hả? – Quân mở đầu đoạn hội thoại với vẻgiản dị nhất có thể.- Em cũng chẳng cần mượt mà làm gì. Có ai vuốt đâu cơ chứ! – Nó ngậm thìa kem trongmiệng, nói lúng búng.- Dù sao thì anh cũng thíc ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Đưa em đi truyện ngắn hay nhất trà sữa tâm hồn truyện lứa tuổi teen truyện ngắn hiện đại văn học Việt NamTài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 384 12 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 353 8 0 -
Oan và giải oan trong truyện Nghiệp oan của Đào Thị của Nguyễn Dữ
6 trang 288 0 0 -
Luận án tiến sĩ Ngữ văn: Dấu ấn tư duy đồng dao trong thơ thiếu nhi Việt Nam từ 1945 đến nay
193 trang 241 0 0 -
91 trang 182 0 0
-
Chi tiết 'cái chết' trong tác phẩm của Nam Cao
9 trang 169 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 150 6 0 -
Khóa luận tốt nghiệp: Sự ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo trong Hồng Đức Quốc âm thi tập
67 trang 145 0 0 -
Luận văn tốt nghiệp đại học ngành Ngữ văn: Đặc điểm truyện thơ Lục Vân Tiên của Nguyễn Đình Chiểu
85 trang 134 0 0 -
Báo cáo khoa học: Bước đầu hiện đại hóa chữ quốc ngữ qua một số truyện ngắn Nam Bộ đầu thế kỷ 20
5 trang 126 0 0