Danh mục

Dừng lại ... được không em?

Số trang: 38      Loại file: pdf      Dung lượng: 205.14 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Quang ngẩn ngơ đứng trước biển… ngẩn ngơ không phải vì vẻ đẹp của biển. Sinh ra ở thành phố cảng, Quang đã quá quen với những con sóng, những bờ cát, những chiều ngụp lặn với sóng nước… vậy nên… điều khiến Quang ngẩn ngơ … không phải biển … mà là một cô bé đang đứng trước biển
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dừng lại ... được không em?Dừng lại ... được không em?Quang ngẩn ngơ đứng trước biển… ngẩn ngơ không phải vì vẻ đẹp của biển. Sinhra ở thành phố cảng, Quang đã quá quen với những con sóng, những bờ cát, nhữngchiều ngụp lặn với sóng nước… vậy nên… điều khiến Quang ngẩn ngơ … khôngphải biển … mà là một cô bé đang đứng trước biển. Cô bé ấy trông không có gìđặc biệt cả nhưng chẳng hiểu sao mà Quang lại thấy thân quen lắm, như thể làQuang đã gặp cô bé ấy rất nhiều lần, chẳng lẽ gặp trong mơ sao. Quang không tinvào duyên phận, cũng không tin vào những mối tình truyền kiếp nhưng sao Quanglại thấy người con gái chưa gặp bao giờ này như đang hút hết không khí trong lồngngực làm Quang thấy ngạt thở. Quang thấy cô bé ấy đi ra phía biển, thỉnh thoảngđưa tay vén những sợi tóc bị gió thổi bay loạn xạ. Chạm đôi chân trần vào sóng, tựdưng, Quang thấy cô bé ấy cười rất nhẹ. Nhưng sao Quang vẫn thấy cô bé ấy buồnquá! Buồn một cách khép kín đến mức tưởng chừng không ai có thể chạm vào nỗibuồn ấy mà chia sẻ được. Cô bé ấy vẫn tiếp tục đi về phía biển, nước biển ngậpđến đầu gối… rồi đến ngang người … tự dưng một ý nghĩ nảy ra trong đầu khiếnQuang thấy sợ “tự tử sao” ??? “ không phải chứ?” … chiều muộn, thủy triều lên,sóng càng mạnh, sao Quang cảm thấy biển hôm nay dữ dội thế, như muốn nuốtchửng cô bé kia vào cái mênh mông của nó. Cô bé ấy vẫn tiếp tục đi, chẳng nghĩđược nhiều nữa, Quang chạy lao về phía cô bé ấy. Có sóng, có gió, có nước biểntạt lên làm nhòe mắt kính, nhưng Quang vẫn nắm được cổ tay cô bé ấy, Quang nóitrong nhịp thở còn ngắt quãng vì lo lắng- Dừng lại, được không em?….. Đan Linh bất ngờ quay lại, ngạc nhiên nhìn người con trai đang cầm tay minhnói “dừng lại”, tay cậu ấy cầm cổ tay cô rất chặt, trên gương mặt vẫn còn nét lolắng khó hiểu. Đan Linh quan sát cậu ta một thoáng rồi lên tiếng:- Buông tay ra!- Không, em không được chết!Quang nói một cách kiên quyết khiến Đan Linh bất ngờ đến tròn xoe mắt rồi bậtcười:- Anh nói cái gì vậy? Ai chết? Tôi không hề có ý định tự tử đâu.- Xin lỗi, anh cứ tưởng….- Tưởng tượng cái gì chứ! Buông tay tôi ra, anh nắm chặt đau tay quá !- Ơ, anh xin lỗi!Quang bỗng dưng thấy mình thật vô duyên, cậu vội vàng buông tay cô bé. ĐanLinh mỉm cười nhìn vẻ lúng túng trên gương mặt anh bạn kia, hai người vẫn đứngnguyên ở chỗ nước sâu đến ngang lưng, thấy Quang bối rối xin lỗi rồi không biếtnói gì, Đan Linh mở lời hỏi trước:- Sao anh lại nghĩ là tôi muốn tự tử thế!- Tại… tại vì … nhìn em … rất buồn…Thoáng ngạc nhiên, vì câu trả lời ấy, Đan Linh mỉm cười:- Uhm, có lẽ đúng thế thật!!!Nhìn Đan Linh cười, Quang lại thấy bối rối, bình thường nó rất bạo dạn trước congái nhưng sao hôm nay lại không biết tiếp chuyện với cô bé này thế nào nữa. Bỗngcó con sóng lớn xô tới, khiến Linh chơi vơi … mất thăng bằng rồi ngã vào Quang,Quang cũng ôm lấy cô bé như một phản xạ tự nhiên. Quang và Linh đều có chútsững sờ đến mức cả hai cứ đứng lặng như thế. Những con sóng chiều cứ tiếp tục xôtới, nước biển mặn chát tạt vào mặt, nhưng Đan Linh không thấy chơi vơi nữa vìcó một người đang ôm chặt nó, rất vững chãi… sóng tạm ngưng, Quang bối rốibuông Đan Linh ra, thầm cầu trời cô bé không nhận ra trái tim bên ngực trái củacậu đang đập loạn xạ, Quang nén cảm giác hồi hộp lại, nói nhỏ:- Mình vào bờ được không em, đứng đây, nguy hiểm lắm.Đan Linh khẽ gật đầu,cô bé đang nghĩ không biết người con trai xa lạ kia còn nghĩcô có ý định tự tử nữa không. Hai người đi song song quay lại bờ, trong lòng ĐanLinh vẫn còn chút xao động, cô bé muốn bắt chuyện để lấy lại không khí tự nhiênnhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Đến bờ cát, Linh mở lời:- Anh ngồi đây một lát nhé!- Uhm.Quang gật đầu và ngồi xuống cạnh cô bé:- Em là Đan Linh, anh tên gì? – thấy cô bé đổi cách xưng hô, Quang cũngthấy bớt lúng túng.- Anh là Quang… uhm… sao em lại đi ra tận mãi ngoài chỗ nước sâu vậy?- Em biết bơi mà, lo gì chứ!- Biết bơi nhưng giờ là lúc thủy triều lên mà, nguy hiểm lắm.- Em … không muốn tự tử… chỉ là muốn … lấy lại sức sống!!!Đan Linh nói rồi lại nhìn xa xăm ra phía biển, Quang cũng lặng yên, có lẽ lắngnghe là cách an ủi tốt nhất vào lúc này..- Lần nào có chuyện không vui em cũng ra biển, để mình chìm thật sâu vàonước biển, một lát sẽ thấy khá hơn.- Ngốc thật, chìm rồi không nổi lên nữa thì sao?- Làm sao có chuyện đó được, em cũng sợ chết mà. Anh có biết tại sao biểncó thể làm em thấy khá hơn không?Quang lắc đầu, Đan Linh cười buồn:- Có lẽ một lúc nào đó, em kể cho anh nghe… giờ thì muộn rồi, em phải vềđây.Rồi không chờ Quang nói lời nào, Linh đứng lên, và bước đi. Quang thấy chútchạnh lòng, Linh rõ ràng có nhận ra sự quan tâm của Quang nhưng cứ lờ đi nhưkhông hề hay biết. Quang cũng đứng lên, chỉ định dõi theo nhưng nhìn Linh với bộquần áo ướt sũng, trên tóc, những giọt nước biển vẫn đang rơi xuống, trông Linhcô đơn lạ, …gió biển mạnh khiến Quang rùng mình … và một lần nữa, Quangchạy về phía Linh như vô thức và nắm lấy cổ tay cô bé ấy:- Để anh đưa em về được không?Linh đứng lại, nhìn Quang cười nhẹ rồi gỡ tay Quang ra:- Không cần đâu, em tự về được.- Vậy thì … ít ra em cũng phải cho anh biết làm cách nào để có thể … gặp lạiem chứ! Anh …- Anh làm sao?- Anh … muốn nghe em kể …tại sao em tìm lại sức sống ở biển.Đan Linh bật cười:- 3 ngày nữa, ở sân vận động Bách khoa nhé! Tất nhiên nếu anh đến được.- Ơ, anh học Bách Khoa mà. Anh sẽ đến, nhưng em đừng quên lời hẹn nhé.- Uhm- Ngoắc tay đi!Hai ngón tay út ngoắc vào nhau, Quang nhận ra tim mình đang đập rất nhanh. Hìnhnhư nó đang vui…. Có những người chỉ lướt qua cuộc sống của ai đó … có nhữngcái lướt qua chỉ ...

Tài liệu được xem nhiều: