Đừng sợ, anh vẫn ở đây - Kỳ 1
Số trang: 7
Loại file: pdf
Dung lượng: 128.59 KB
Lượt xem: 7
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Cứu thoát đôi chân bé nhỏ ra khỏi đôi giày cao gót bảy phân, Nguyên chạy ào vào phòng, thả mình rơi tự do xuống chiếc giường nệm quen thuộc. Tháng tư, tìm về nơi có gió Cứu thoát đôi chân bé nhỏ ra khỏi đôi giày cao gót bảy phân, Nguyên chạy ào vào phòng, thả mình rơi tự do xuống chiếc giường nệm quen thuộc. Mùi hương Downy vẫn còn lan tỏa khắp chiếc dra cô mới giặt hôm qua. Nói đúng hơn là cô bỏ nó vào chiếc máy giặt rồi ấn nút, một tiếng sau...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đừng sợ, anh vẫn ở đây - Kỳ 1 Đừng sợ, anh vẫn ở đây - Kỳ 1Cứu thoát đôi chân bé nhỏ ra khỏi đôi giày cao gót bảy phân, Nguyên chạy ào vàophòng, thả mình rơi tự do xuống chiếc giường nệm quen thuộc.Tháng tư, tìm về nơi có gióCứu thoát đôi chân bé nhỏ ra khỏi đôi giày cao gót bảy phân, Nguyên chạy ào vàophòng, thả mình rơi tự do xuống chiếc giường nệm quen thuộc. Mùi hương Downyvẫn còn lan tỏa khắp chiếc dra cô mới giặt hôm qua. Nói đúng hơn là cô bỏ nó vàochiếc máy giặt rồi ấn nút, một tiếng sau đem phơi. Tháng tư rồi, Sài Gòn nóngmuốn nung người và người ta chỉ tìm thấy chút thoải mái vào ban đêm. Đêm SàiGòn vẫn rất sáng, ánh sáng từ các cột đèn cao áp khiến con người ta có cảm giácđang sống trong một thành phố không ngủ. Nguyên tự hỏi, có bao giờ Sài Gòn sẽkhép mi và đánh một giấc dài? Như cô lúc này.Chiếc quạt gió hoạt động hết công suất, tiếng ù ù nghe như thiếu nhớt, thỉnh thoảngcó vài tiếng roẹt roẹt như kiểu có loài động vật bé nhỏ nào đó đã rơi vào máy chémcủa sự chết chóc. Không thương tiếc, cánh quạt vẫn quay đều như để khẳng địnhcái vòng quay của cuộc đời không ai né tránh được, kẻ khôn ngoan sẽ sống sót, kẻngu ngơ sẽ ra đi lúc nào không hay.Người ta bảo: “Thứ bảy máu chảy về tim!”, còn với Nguyên, thứ bảy là ngày đểmột giấc ngủ của cô được tròn hơn. Cô không đi ăn uống, xem phim hay shoppingnhư bạn bè, đơn giản vì mỗi ngày của cô là nhìn người ta ăn uống, xem phim vàmua sắm đủ thứ. Cô làm việc tại một trung tâm mua sắm – vui chơi – giải trí lớncủa Sài Gòn, sáng làm việc lúc 7 giờ và kết thúc lúc 21 giờ tối, cô đứng như tượng,lâu lâu có vài vị khách hỏi han chỗ họ muốn đến, cô sẽ dẫn họ đi hoặc nhờ mộtnhân viên bất kì đang rảnh rỗi. Cô phát ngán với những trò đó cũng là điều dễ hiểu,cô chỉ cần ngủ, chỉ vậy thôi.2 giờ sáng, tiếng cửa sổ đập vào khung sắt làm cô giật mình. Có vẻ như cái quạtkhông đủ sức làm tan hết khí nóng đang ám trong phòng. Tóc cô ướt nhẹp, đẩyngười tuột dài đến chỗ mép giường rồi đưa chân với xuống nền gạch men, Nguyênđưa cả cơ thể mình tách rời tấm nệm và ý định nằm dưới nền được thực hiện. Có lẽphải thế thì mới ngủ tiếp được, dù biết sáng mai cơ thể sẽ đau nhức vì nằm trên nềngạch men cứng như đá. Mà phải rồi, nó đúng là đá.Tiếng cửa va khung sắt vang lên thêm vài lần nữa, cô mặc kệ, vẫn lăn qua lăn lạitận hưởng cảm giác man mát từ nền gạch và chiếc quạt nằm cách đó không xa cô.Bỗng hơi thở của cô hòa lẫn một chút khí lạnh lạ lùng, cô vẫn nhắm mắt nhưngdường như không còn ngủ mê man nữa. Cảm giác như có một vòng tay đang nângcô lên, cả cơ thể cô mất dần cảm giác, đơ cứng rồi nhẹ tênh.- Khôi! Là anh đó phải không?– Cô vẫn nhắm mắt, thều thào như kẻ nói mê.Rồi cô lại cảm nhận được chất lạnh của nền gạch. Cô mở mắt, ngồi bật dậy, nhìnkhắp phòng để tìm kiếm điều cô vừa hỏi. Không có ai ngoài chiếc quạt đang quayvù vù. Bỗng dưng cô cảm thấy lạnh sống lưng, nhanh nhất có thể, cô lao lêngiường rồi trùm mền kín mít, mặc kệ hơi nóng đang ôm lấy cô, bóp nghẹt cô.Tiếng quạt kêu giống như tiếng cười, lâu lâu eo éo như tiếng băng xước. Cô sợ.Sáng chủ nhật, trời trong xanh, nắng chưa đến nỗi gắt gỏng. Nguyên thức giấc lúc9 giờ và cả người cô toàn là mồ hôi, sự việc đêm qua làm cô ra nông nỗi này. Tắmrửa xong, cô pha một tách café ngồi nhâm nhi cùng bản nhạc không lời Confess màcô rất thích. Chợt một giọt nước mằn mặn nhỏ xuống tách café sữa đang bốc hơiyếu ớt, cô nghĩ về Khôi. Đã hơn một tuần nay cô không gặp được anh, không liênlạc được cũng chẳng có tin tức gì. Cô kiêu ngạo, cô tự đặt nguyên tắc cho mìnhrằng không bao giờ được lụy trước bọn con trai, kể cả anh – người cô yêu. Thế nêndù anh bặt vô âm tín, cô vẫn tỏ ra thản nhiên, sống như vẫn không có gì xảy ra,như kiểu anh đang đi một chuyến công tác dài. Nhưng đến giờ phút này, cô thật sựnhớ anh, cô càng lo lắng hơn khi mọi liên lạc của anh đều không có tín hiệu phảnhồi. Có lẽ nào anh đã bỏ rơi cô?Đã mấy đêm liền cô gặp tình trạng tương tự như tối hôm thứ 7 tuần trước. Cảmgiác như có ai đó đang ở trong phòng, nhưng khi mở mắt ra thì lại không thấy aicả. Cô mất ngủ. Cô đi làm như một người bị nghiện, lúc nào cũng ngáp ngắn, ngápdài. Sếp đã vài lần bắt gặp cô ngủ gục trong góc kho hàng của trung tâm, ban đầuthì ông nhắc nhở vẻ cảm thông, nhưng dần dần ông bực mình, phát cáu.- Tôi nghĩ cô nên có thời gian nghỉ ngơi!- Em không sao ạ! Em sẽ cố gắng khắc phục tình trạng hiện tại, em không muốnnghỉ việc ở đây. – Nguyên nói trong lo lắng và hoảng hốt.- Tôi đâu có bảo cô phải nghỉ việc! Tôi muốn cô nghỉ ngơi, tôi sẽ cho cô một tuầnnghỉ phép và hãy đi đâu đó cho thoải mái tinh thần. Cô là một nhân viên xuất sắccủa công ty, tôi không muốn cứ phải nhìn thấy nhân viên của mình trong tìnhtrạng… giống như bị ngược đãi – Ông cười – Hãy nghỉ ngơi đi! Hy vọng một tuầnsau, tôi sẽ thấy được một cô gái trẻ trung, năng động trong công ty của chúng ta.Nguyên mỉm cười, cúi chào ông sếp đáng kính của mình rồi cầm theo ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đừng sợ, anh vẫn ở đây - Kỳ 1 Đừng sợ, anh vẫn ở đây - Kỳ 1Cứu thoát đôi chân bé nhỏ ra khỏi đôi giày cao gót bảy phân, Nguyên chạy ào vàophòng, thả mình rơi tự do xuống chiếc giường nệm quen thuộc.Tháng tư, tìm về nơi có gióCứu thoát đôi chân bé nhỏ ra khỏi đôi giày cao gót bảy phân, Nguyên chạy ào vàophòng, thả mình rơi tự do xuống chiếc giường nệm quen thuộc. Mùi hương Downyvẫn còn lan tỏa khắp chiếc dra cô mới giặt hôm qua. Nói đúng hơn là cô bỏ nó vàochiếc máy giặt rồi ấn nút, một tiếng sau đem phơi. Tháng tư rồi, Sài Gòn nóngmuốn nung người và người ta chỉ tìm thấy chút thoải mái vào ban đêm. Đêm SàiGòn vẫn rất sáng, ánh sáng từ các cột đèn cao áp khiến con người ta có cảm giácđang sống trong một thành phố không ngủ. Nguyên tự hỏi, có bao giờ Sài Gòn sẽkhép mi và đánh một giấc dài? Như cô lúc này.Chiếc quạt gió hoạt động hết công suất, tiếng ù ù nghe như thiếu nhớt, thỉnh thoảngcó vài tiếng roẹt roẹt như kiểu có loài động vật bé nhỏ nào đó đã rơi vào máy chémcủa sự chết chóc. Không thương tiếc, cánh quạt vẫn quay đều như để khẳng địnhcái vòng quay của cuộc đời không ai né tránh được, kẻ khôn ngoan sẽ sống sót, kẻngu ngơ sẽ ra đi lúc nào không hay.Người ta bảo: “Thứ bảy máu chảy về tim!”, còn với Nguyên, thứ bảy là ngày đểmột giấc ngủ của cô được tròn hơn. Cô không đi ăn uống, xem phim hay shoppingnhư bạn bè, đơn giản vì mỗi ngày của cô là nhìn người ta ăn uống, xem phim vàmua sắm đủ thứ. Cô làm việc tại một trung tâm mua sắm – vui chơi – giải trí lớncủa Sài Gòn, sáng làm việc lúc 7 giờ và kết thúc lúc 21 giờ tối, cô đứng như tượng,lâu lâu có vài vị khách hỏi han chỗ họ muốn đến, cô sẽ dẫn họ đi hoặc nhờ mộtnhân viên bất kì đang rảnh rỗi. Cô phát ngán với những trò đó cũng là điều dễ hiểu,cô chỉ cần ngủ, chỉ vậy thôi.2 giờ sáng, tiếng cửa sổ đập vào khung sắt làm cô giật mình. Có vẻ như cái quạtkhông đủ sức làm tan hết khí nóng đang ám trong phòng. Tóc cô ướt nhẹp, đẩyngười tuột dài đến chỗ mép giường rồi đưa chân với xuống nền gạch men, Nguyênđưa cả cơ thể mình tách rời tấm nệm và ý định nằm dưới nền được thực hiện. Có lẽphải thế thì mới ngủ tiếp được, dù biết sáng mai cơ thể sẽ đau nhức vì nằm trên nềngạch men cứng như đá. Mà phải rồi, nó đúng là đá.Tiếng cửa va khung sắt vang lên thêm vài lần nữa, cô mặc kệ, vẫn lăn qua lăn lạitận hưởng cảm giác man mát từ nền gạch và chiếc quạt nằm cách đó không xa cô.Bỗng hơi thở của cô hòa lẫn một chút khí lạnh lạ lùng, cô vẫn nhắm mắt nhưngdường như không còn ngủ mê man nữa. Cảm giác như có một vòng tay đang nângcô lên, cả cơ thể cô mất dần cảm giác, đơ cứng rồi nhẹ tênh.- Khôi! Là anh đó phải không?– Cô vẫn nhắm mắt, thều thào như kẻ nói mê.Rồi cô lại cảm nhận được chất lạnh của nền gạch. Cô mở mắt, ngồi bật dậy, nhìnkhắp phòng để tìm kiếm điều cô vừa hỏi. Không có ai ngoài chiếc quạt đang quayvù vù. Bỗng dưng cô cảm thấy lạnh sống lưng, nhanh nhất có thể, cô lao lêngiường rồi trùm mền kín mít, mặc kệ hơi nóng đang ôm lấy cô, bóp nghẹt cô.Tiếng quạt kêu giống như tiếng cười, lâu lâu eo éo như tiếng băng xước. Cô sợ.Sáng chủ nhật, trời trong xanh, nắng chưa đến nỗi gắt gỏng. Nguyên thức giấc lúc9 giờ và cả người cô toàn là mồ hôi, sự việc đêm qua làm cô ra nông nỗi này. Tắmrửa xong, cô pha một tách café ngồi nhâm nhi cùng bản nhạc không lời Confess màcô rất thích. Chợt một giọt nước mằn mặn nhỏ xuống tách café sữa đang bốc hơiyếu ớt, cô nghĩ về Khôi. Đã hơn một tuần nay cô không gặp được anh, không liênlạc được cũng chẳng có tin tức gì. Cô kiêu ngạo, cô tự đặt nguyên tắc cho mìnhrằng không bao giờ được lụy trước bọn con trai, kể cả anh – người cô yêu. Thế nêndù anh bặt vô âm tín, cô vẫn tỏ ra thản nhiên, sống như vẫn không có gì xảy ra,như kiểu anh đang đi một chuyến công tác dài. Nhưng đến giờ phút này, cô thật sựnhớ anh, cô càng lo lắng hơn khi mọi liên lạc của anh đều không có tín hiệu phảnhồi. Có lẽ nào anh đã bỏ rơi cô?Đã mấy đêm liền cô gặp tình trạng tương tự như tối hôm thứ 7 tuần trước. Cảmgiác như có ai đó đang ở trong phòng, nhưng khi mở mắt ra thì lại không thấy aicả. Cô mất ngủ. Cô đi làm như một người bị nghiện, lúc nào cũng ngáp ngắn, ngápdài. Sếp đã vài lần bắt gặp cô ngủ gục trong góc kho hàng của trung tâm, ban đầuthì ông nhắc nhở vẻ cảm thông, nhưng dần dần ông bực mình, phát cáu.- Tôi nghĩ cô nên có thời gian nghỉ ngơi!- Em không sao ạ! Em sẽ cố gắng khắc phục tình trạng hiện tại, em không muốnnghỉ việc ở đây. – Nguyên nói trong lo lắng và hoảng hốt.- Tôi đâu có bảo cô phải nghỉ việc! Tôi muốn cô nghỉ ngơi, tôi sẽ cho cô một tuầnnghỉ phép và hãy đi đâu đó cho thoải mái tinh thần. Cô là một nhân viên xuất sắccủa công ty, tôi không muốn cứ phải nhìn thấy nhân viên của mình trong tìnhtrạng… giống như bị ngược đãi – Ông cười – Hãy nghỉ ngơi đi! Hy vọng một tuầnsau, tôi sẽ thấy được một cô gái trẻ trung, năng động trong công ty của chúng ta.Nguyên mỉm cười, cúi chào ông sếp đáng kính của mình rồi cầm theo ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Đừng sợ anh vẫn ở đây tiểu thuyêt Việt Nam truyện ngắn tình yêu câu chuyện cuộc sống tủ truyện ngắn câu chuyện tình yêuGợi ý tài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 425 13 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 106 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 68 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 53 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 46 0 0 -
234 trang 36 0 0
-
33 trang 36 0 0
-
65 trang 35 0 0
-
112 trang 35 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 33 0 0