Danh mục

Đường Về Không Đơn Côi

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 183.90 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Cô có sao không? Giọng nói nhỏ nhẹ bằng tiếng Anh vang lên bên cạnh khiến An Hạ giật mình. Nàng dùng khăn giấy chậm bớt những giọt nước mắt còn ràn rụa trên mặt và ngước nhìn… Một người đàn ông Á đông đang cúi nhìn nàng chờ đợi. An Hạ hơi bối rối chưa biết nói gì trước ánh mắt lo lắng kia thì ông ta lại hỏi tiếp: - Cô là người Việt? Còn đang nghẹn ngào nên An Hạ chỉ gật nhẹ đầu thay câu trả lời, người đàn ông mĩm cười. Dù lòng đang...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đường Về Không Đơn Côivietmessenger.com Phạm Lệ An Đường Về Không Đơn Côi- Cô có sao không?Giọng nói nhỏ nhẹ bằng tiếng Anh vang lên bên cạnh khiến An Hạ giật mình. Nàng dùngkhăn giấy chậm bớt những giọt nước mắt còn ràn rụa trên mặt và ngước nhìn… Mộtngười đàn ông Á đông đang cúi nhìn nàng chờ đợi. An Hạ hơi bối rối chưa biết nói gìtrước ánh mắt lo lắng kia thì ông ta lại hỏi tiếp:- Cô là người Việt?Còn đang nghẹn ngào nên An Hạ chỉ gật nhẹ đầu thay câu trả lời, người đàn ông mĩmcười. Dù lòng đang rối bời nhưng An Hạ vẫn nhận ra rằng ánh mắt và nụ cười của ngườiđối diện đầy vẻ thân thiện.- Ồ thật quí hóa, không ngờ gặp được đồng hương…Một giọng Bắc khá chuẩn. An Hạ thầm nghĩ, quí hay không không biết chứ còn gặp tronghoàn cảnh như thế này thì đối với An Hạ thật không dễ chịu chút nào. Chẳng lẽ ngườiđàn ông này không nhớ rằng đây là trong nhà thờ hay sao mà lại hỏi chuyện lúc An Hạđang quì cầu nguyện thế này. Cũng may bây giờ là buổi trưa nhà thờ vắng người nênkhông đến nỗi làm phiền ai. Trước thái độ vồn vã của người đàn ông, An Hạ định nói mộtcâu gì đó cho đỡ bất lịch sự nhưng đầu óc nàng mụ mẫm quá nên cuối cùng cũng chẳngnói được câu nào. An Hạ cầm ví đứng dậy, nàng nhìn lên bức tượng Chúa trên cao, dù cốgắng giữ lại nhưng nước mắt An Hạ lại lặng lẽ rơi thành dòng… Lạy Chúa, con tuykhông có đạo nhưng hôm nay trong lúc thất vọng nhất tình cờ có duyên lại được gặpNgài, xin Ngài hãy dẫn dắt con ra khỏi nỗi buồn để có thể tiếp tục sống những ngày sắptới cho thật tốt… Một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt, An Hạ cầm lấy chậm nước mắt vànói nhỏ:- Cám ơn anh…Nàng quay lưng đi ra cửa, người đàn ông cũng lẳng lặng theo sau.An Hạ hơi ngạc nhiên, tự dưng ở đâu lại xuất hiện một “đồng hương” thế này nhỉ? Lúcnãy vừa lái xe vừa khóc suýt chút xíu là An Hạ gây ra tai nạn nên nàng sợ quá ghé đạivào ngôi nhà thờ nhỏ bên đường cho tâm trạng lắng dịu xuống và suy nghĩ phải làm gìsắp tới. Thành phố nơi An Hạ định cư hơn mười năm nay có rất ít người Việt sinh sống.Nếu như bình thường thì An Hạ đã hỏi thăm người đàn ông vài câu nhưng hôm nay AnHạ không vui nên nàng chẳng thiết tha đến điều gì cả.An Hạ vừa đi về hướng xe của mình vừa cho tay vào ví tìm chùm chìa khóa xe. Ngồitrước tay lái nàng lại bật khóc khi nhìn thấy tấm ảnh chụp vợ chồng nàng tươi cười vui vẻbên nhau mùa Hè năm ngoái trong cái móc treo chìa khóa. Vậy mà sao nỡ… hở anh? AnHạ úp mặt trên volant khóc không thành tiếng. Tim nàng như bị nghiến nát khi nhớ lạihình ảnh Chi và chồng mình trong phòng ngủ nhà nàng sáng nay… Nỗi đau bị phản bộicủa An Hạ hình như nhân lên gấp đôi khi người tình của chồng nàng không ai khác hơnlà người bạn gái thân nhất của nàng. Có tiếng gõ bên ngoài kính xe… An Hạ ngẩng lênnhìn qua màn nước mắt. Nàng chau mày khó chịu khi nhận ra người bên ngoài chính làngười đàn ông đồng hương khi nãy. Nàng hạ kính xuống chưa kịp tỏ nỗi bất bình thì ôngta đã nhanh miệng:- Xin lỗi cô, tôi đoán là cô đang có chuyện buồn và không muốn bị quấy rầy nhưng tôithật sự không yên tâm khi cô muốn lái xe trong tình trạng như thế này…Người ta đã rào đón như vậy nên An Hạ đâu thể buông lời trách móc được. Nàng đànhdịu giọng:- Anh yên tâm, tôi sẽ không sao đâu…Ông ta vẫn lắc đầu:- Nhìn cô cứ khóc hoài như vậy làm sao tôi yên tâm được… hay là cô cho phép tôi đượcchuyện trò với cô vài phút được không?An Hạ bối rối chưa biết nên từ chối như thế nào thì người đàn ông lại nói tiếp:- Cô đừng từ chối, nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ những người gặp cảnh khó khăn, huốngchi cô lại là đồng hương, tôi không thể nào để cô đi trong hoàn cảnh như thế này được…An Hạ ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Nhiệm vụ? Nàng nhíu mày:- Ý anh là...- Không dám giấu cô, tôi tên Khang, là counsellor của giáo xứ này... Lúc nãy tình cờ thấycô khóc lâu quá nên định hỏi xem có giúp được gì không...Trời bên ngoài khá lạnh, mũi của người đàn ông đã đỏ lên vì lạnh. Ông ta đã nói như vậythì An Hạ khó thể từ chối. Thôi kệ, hãy nghe xem ông ta khuyên An Hạ phải làm gì, biếtđâu những ý kiến chuyên nghiệp sẽ giúp được An Hạ lúc này...- Mời anh vào trong xe ngồi cho ấm…Và An Hạ nói sau khi người đàn ông đã ngồi cạnh nàng:- Anh có lòng như vậy tôi thật không dám chối từ. Nhưng thú thật tôi nghĩ trường hợpcủa tôi chưa đến nỗi phải nhờ đến counsellor...Người đàn ông cười nhẹ:- Tôi biết cô đang nghĩ gì... Nhiều người thường hay bị dị ứng khi nghĩ đến gặpcounsellor vì họ có thói quen nghĩ rằng chỉ có những người có vấn đề trầm trọng lắm thìmới cần được giúp đỡ… Thật sự không phải vậy... Không tin cô cứ cho tôi thử xem cógiúp được cô không... Bảo đảm không có kết quả không tính tiền...An Hạ cảm thấy lòng vơi đi chút xíu với nụ cười ấm áp và câu pha trò của người đồnghương tốt bụng.Không biết Khang thật sự có tài thuyết phục người khác nói ra tâm sự của mình hay tạiAn Hạ đang cần người để gửi gấm nỗi niềm riêng mà sau đó A ...

Tài liệu được xem nhiều: