Con đường đến tình yêu luôn có muôn màu muôn vẻ, dài hay ngắn, quanh co hay thẳng tắp, không đến lượt chúng ta chọn lựa. Nhưng hãy tin rằng, định mệnh sẽ gắn kết những người có duyên phận, dù con đường họ đi đầy ắp những chông gai… Phần 1: Tai nạn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Duyên phận (Kỳ 1).Duyên phận (Kỳ 1)Con đường đến tình yêu luôn có muôn màu muôn vẻ, dài hay ngắn, quanh cohay thẳng tắp, không đến lượt chúng ta chọn lựa. Nhưng hãy tin rằng, địnhmệnh sẽ gắn kết những người có duyên phận, dù con đường họ đi đầy ắpnhững chông gai…Phần 1: Tai nạn...Đó là một ngày mưa đầu mùa, khi mà Nhật Lam vô tình nghe được cuộc nóichuyện của cha mẹ cô:-Em còn nhớ Chủ tịch Dương của tập đoàn X không? – Ba cô mở lời.-Đương nhiên là nhớ. Ông ấy là đồng hương của anh mà.-Ừ. Có chuyện này anh cần phải nói. Khi anh và ông ấy còn học ở dưới quê, tụianh đã từng hứa rằng, sau này khi lấy vợ nếu hai gia đình sinh ra được một trai mộtgái, thì chúng sẽ lấy nhau. Thật trùng hợp, chúng ta có con gái, và họ có con trai.Vậy là…Nghe đến đây thôi, Nhật Lam đã thấy choáng váng cả người. May mà vẫn giữđược bình tĩnh, cô lui về phòng và ngồi thừ ra. Cô nghĩ đến rất nhiều thứ. Mộtphần cô lo sợ số phận của mình sẽ giống như những cô gái trong phim, lấy phảimột người không đường hoàng; một phần cô trách bố mình tại sao lại đường độtquyết định cho cô như vậy, liệu lúc đó ông có nghĩ tới việc cô đã yêu người khác,hay việc con trai của ông Chủ tịch họ Dương ấy là một kẻ ăn chơi, chẳng lẽ ôngvẫn một mực gả cô cho người đó sao? Cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng không tìmđược lí do nào thích đáng để thuyết phục bố cô cả. Đêm đó cô trằn trọc suốt.Những ngày kế tiếp chính là chuỗi ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời Nhật Lam. Bởivì, tâm trí cô luôn bị lắp đầy bởi những câu hỏi không có hồi kết. Anh ta là ai, baonhiêu tuổi, học trường gì và trông như thế nào? Những câu hỏi ấy cứ lởn vởn trongđầu cô như một bài văn nghị luận được lập trình sẵn, cứ đến lúc cô thức dậy thì nósẽ tự động phát đi phát lại một cách bài bản không sót chi tiết nào và tiếp tục hiệndiện dưới hình thức những cơn ác mộng khi đêm về.Cô vẫn lầm tưởng rằng, những thứ cô phải trải qua đã đạt đến đỉnh điểm của sự tồitệ. Nhưng ông trời vẫn chưa tha cho cô. Điều không may tiếp theo lại đến. Hôm ấysau khi mua xong vài vật dụng linh tinh, đang mò mẫm trong hẻm tắt tối om thìbỗng nhiên vấp phải mép cống, tệ hại hơn, cô đập đầu vào một cục đá gần đó. Maylà cục đá không nhọn, nên cô chỉ thấy chóng mặt, cô ráng lết đi, đi đến đâu cô cũngkhông xác định rõ. Được một lúc thì không chịu nổi nữa, cô ngất lịm. Chỉ biết lúcmở mắt ra, một khuôn mặt lạ đang nhìn cô, vẻ lo lắng hiện rõ. Thì ra cô đang nằmtrên một chiếc sofa:-Này, cô tỉnh rồi à? – Người ấy lên tiếng.-Ơ, dì, dì là ai? – Cô ngạc nhiên hỏi.-Tôi là quản gia của căn nhà này. Tại sao cô lại ngất trước cửa nhà của chúng tôi?-Hơ, con sao lại ngất trước cửa nhà của dì? – Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.-Này cô sao thế? Cô là ai? Cô tên gì?-Con, con tên gì? Sao lại hỏi con?-Khi nãy lúc tôi ra khỏi nhà thì thấy cô đã nằm sấp trước cửa nhà chúng tôi. Tôinghĩ rằng cô bị thương nên đưa cô vào đây. Mà từ nãy đến giờ cũng không có aiđến hỏi thăm gì cả.-Ơ, vậy sao? Con không nhớ gì cả.-Chắc là mấy nhỏ ăn xin khôn lỏi giả dạng để vào đây ăn vạ đó mà! – Một giọngnói khác vang lên, khàn đặc, lạnh tanh và đầy mỉa mai.Người vừa lên tiếng ấy đang đứng trước mặt Nhật Lam, ánh đèn che mất mặt anhta, chỉ biết đó là một người con trai cao ráo, dáng vẻ rất ngạo mạn và thô lỗ.-Xin lỗi, anh là… - Nhật Lam lịch sự mở lời, dù biết rằng người đối diện hoàn toànkhông có thiện cảm với cô.-Đó là cậu chủ của chúng tôi, tên là Gia An. – Người quản gia đáp.-Dì nói tên con cho nó làm gì? Tên con đâu phải ai muốn gọi cũng được. – Anh tangạo nghễ nói.-Xin lỗi nhưng tôi đâu có ham được vào đây! Ai cho anh cái quyền khinh ngườinhư vậy chứ? Tôi cũng chẳng phải thứ mặt dày trơ trẽn. Nếu anh không thích thìtôi đi! – Bất giác Nhật Lam cảm thấy như mình bị xúc phạm. Cô tuôn một mạchvào mặt Gia An. Mặt hắn thoáng có chút biến sắc.Nói rồi cô ngồi dậy và toan bỏ đi. Nhưng lực bất tòng tâm. Dù rất cương quyết, côvừa đi được hai bước thì cô đã té nhào. Cô bị trật chân rồi. Có lẽ vết thương khôngnhẹ. Nhật Lam cố đứng dậy nhưng vô ích. Nếu cố gắng nữa, có khi chân cô sẽ gãyluôn mất thôi.-Trời ơi cô ơi. Có đau lắm không? – Người quản gia chạy đến đỡ cô, mặt bà tốisầm lại.-Đã nói là nó cố tình ăn vạ mà. Thôi, dù gì cô cũng vừa làm trò vui cho tôi xem.Tôi cho phép cô ở lại đây, đến khi nào chân cô khỏi thì biến ngay nhé! – nói rồihắn bỏ đi.Nhật Lam ức lắm, nhưng cô ngầm hiểu, ngoài nơi này ra, cô không thể đi đâu đượcnữa. Cô không biết mình là ai, bao nhiêu tuổi. Càng không biết tại sao mình lại lạcvào nơi này. Và hơn hết, tại sao cô không nhớ gì cả? Vậy thì cô có thể đi đâu? Chonên, cô tự nhủ phải chịu đấm ăn xôi với người cậu chủ khó tính đó, rồi sẽ tìm cáchgiải quyết sau.Tối đó cô ngủ ở sofa. Đáng lẽ cô được dì Linh – người quản gia khi nãy, sắp xếpcho ở phòng dì, nhưng cô một mực từ chối. Cô cũng có thể ngủ ở những căn phòngkhác, nhưn ...