Tiếp nối nội dung phần 1, phần 2 cuốn sách "Một vùng đất lửa (Tập ký)" tiếp tục trình bày các nội dung: Tết hòa hợp dân tộc, chuyện tình anh lính đặc nhiệm, ăn Tết trên vườn cũ, tặng anh hùng liệt sĩ Trần Thị Tâm, măng quê tôi, dụ Mỹ về nhà,.. Mời bạn tham khảo.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ebook Một vùng đất lửa (Tập ký): Phần 2Nguyễn Thị Thúy Liên TẾT HÒA HỢP DÂN TỘCC hú Tô Đình Cơ, Vụ trưởng Vụ Tôn giáo vận và địch vận thuộc Ban Thống nhất Trung ương vào QuảngTrị nghiên cứu tình hình trên tuyến giáp ranh giữa tavà quân ngụy Sài Gòn. Năm 1973, Hội nghị Pari đangcòn đàm phán để thống nhất Bắc - Nam, nhưng quânngụy Sài Gòn vẫn ngoan cố đánh lấn chiếm vùng giảiphóng, cắm cờ, giành đất gọi là “Chiến tranh cài dabáo”. Bên nào cắm nhiều cờ, giành được nhiều đất thìbên ấy thắng. Chú Tô Đình Cơ mắc võng nằm ở trong nhà dân tạimột thôn Đông Hà cách các điểm chốt không xa. Chútính nhẩm: “Chuyến này ra Hà Nội đề xuất với BanThống nhất Trung ương cho Quảng Trị mấy trạm truyềnthanh, máy nổ để phục vụ trên tuyến tiếp giáp từ Trấmvề đến Triệu Trạch”. Tôi đang sốt đắp chăn nằm co quắp trên chiếc giườngtre, nghe chú Cơ nói, tôi như bị điện giật hất chăn rakhỏi đầu nói trỏng: - Ai vào Quảng Trị cũng hứa cho đủ thứ này thứnọ, mà chưa thấy chi. Còn hai tháng nữa là đến Tết.84 Một vùng đất lửaMuốn tổ chức một cái Tết “hòa hợp dân tộc” có ý nghĩalịch sử mà trong tay không có cái loa, cái máy ghi âmđể thu tiếng nói của gia đình binh lính ngụy ở vùng giảiphóng phát ra trước tuyến, kêu gọi chồng và con họ trởvề với gia đình; một bộ ấm chén trà để bỏ trong nhà hòahợp mà không có. Muốn có vài cây đàn ghita để hai bêncùng ngồi cùng hát gợi nhớ “vị ngọt hòa bình”, giảm bớtđau thương mà không có. Chú Tô Đình Cơ nghe chộtdạ, liền đứng dậy khỏi võng, tìm đến chỗ chú Lê NhưHành làm việc (chú Hành, Chủ tịch Mặt trận tỉnh kiêmTrưởng ban Binh vận). Chú Cơ hỏi chú Hành: - Cái cô đang sốt rét nằm ở bên nhà dân, cô ấy làmgì mà khi cô ta nghe tôi dự tính chi viện cho Quảng Trịhệ thống máy truyền thanh thì cô ấy “đốp liền” có vẻ bấtmãn với cấp trên? Chú Lê Như Hành nói: - À cô nớ tên là Thúy Liên, làm công tác binh địchvận của tỉnh rất giỏi, xông xáo, nhiệt tình, bám sátđịch trên tuyến cả ngày đêm cùng với quân giải phóng,quá cực khổ mà vật tư không có nên nó bực, rồi nổi cáuđó thôi! - À ra thế! Vậy sáng mai báo cô ấy đi với đoàn chúngtôi ra Hà Nội luôn. Cầm theo giấy giới thiệu và bản dựtrù yêu cầu các mặt hàng. 85Nguyễn Thị Thúy Liên Tôi mong được ra Hà Nội, tôi sẽ báo cáo với chúChính Hiệp, Cục trưởng chi viện miền Nam thuộc BanThống nhất Trung ương về tình hình Quảng Trị. Bấtngờ chú Lê Như Hành gọi tôi đến giao nhiệm vụ đi HàNội “khẩn”. Chú nói: “Cháu làm bản dự trù gấp để đi vớiđoàn chú Cơ, đồng chí Tuấn, đồng chí Lê, đồng chí Kiên(cư sĩ tại gia) và linh mục Nghiêm...”. Tôi rất mừng, lần đầu tiên được ra Hà Nội sẽ xinviếng lăng Bác, xin hàng vào kịp phục vụ Tết Nguyênđán là đạt nguyện vọng ngàn ngày có một. Đến Hà Nội tôi ở Nhà khách 103, Quán Thánh. Hằngngày cuốc bộ đến Ban Thống nhất xin hàng. Tôi trình tờgiấy xin hàng cho chú Chính Hiệp, xem xong chú hỏi: - Làm binh vận thì chú cấp cho mười cái ly đô, mườicái loa, 20 mêca phôn cầm tay, vài chục tá pin, hai máyghi âm và một số băng. Còn các thứ như 50 bộ ấm chéntrà, 200 khăn rằn Nam Bộ, 200 cái khăn tay in chùa MộtCột, thuốc lá Thăng Long, Điện Biên, kẹo Hải Hà để làmgì? Tôi trả lời: - Thưa chú! Làm binh địch vận trên tuyến toàn làlính thủy quân lục chiến và biệt động quân, hầu hết quêở Nam Bộ mà trên vai người cán bộ binh địch vận khôngkhoác cái khăn rằn Nam Bộ và nói giọng Nam Bộ để gợinhớ quê hương thì khó thuyết phục. Ai nói giọng Bắc,chúng cho “Cộng sản Bắc Việt” khó tranh thủ chúng.86 Một vùng đất lửaCòn làm nhà hòa hợp dân tộc, hai bên ngồi nói chuyệnmà không có một bộ ấm chén trà, điếu thuốc để mở đầucâu chuyện thì không hấp dẫn. Trên toàn tuyến chỉ cóhố bom, cây cối bị san bằng không có tiếng chim hót, dođó cần có một số đàn ghita cho đôi bên đánh đàn ca hátthêm sinh khí hòa bình “xóa bỏ hận thù”. Nếu có thêmbánh kẹo thì càng tốt. Chú Chính Hiệp nói: - Chà! Con bé Quảng Trị lý luận với Ban Thống nhấtcũng ghê nhỉ - chú Hiệp nhìn tôi cười: Thôi để chú hỏilại các tiểu ban còn hàng như cháu yêu cầu thì chú bảohọ xuất tập kết một chỗ rồi cho xe chở vào kịp phục vụTết nhé. Kết quả bước đầu, song tôi tính số lượng chưa đủtrọng tải một chiếc xe lãng phí. Tôi về báo cáo lại vớiđồng chí ở Vụ Tôn giáo vận và địch vận. Các đồng chíở đây gợi ý: Xe đạp Farôrít Tiệp Khắc mới nhập về cònnguyên kiện, em qua bên chú Chính Hiệp xin 5, 10 chiếcđem vào mà đi công tác. Chứ trên tuyến chiều dài ba,bốn cây số mà đi bộ đêm ngày miết chi nổi. Từ gợi ý đó,sáng mai tôi xin thêm xe đạp, mũ tai bèo, quân phục,ba lô, v.v., về trang bị cho cơ quan đi công tác luôn. Thế là chỉ trong 12 ngày mà tôi có đủ một chuyến xetải hàng kịp phục vụ Tết. Xe bon bon vào đến bến phàsông Gianh thì có súng lệnh báo phà hỏng. Một đoàn xenối đuôi nhau d ...