Thông tin tài liệu:
Tôi không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Không ghen, nhưng nhìn thấy bức ảnh trên facebook cậu ấy ôm ngang eo một cô bé người Việt học cùng trường, thì thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả. *** Ước gì thời gian có thể quay trở lại. Tôi khoanh tay đặt phía trước lan can và gục cằm xuống đó.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
EM ĐỢI ANH CÓ LÂU KHÔNG? EM ĐỢI ANH CÓ LÂU KHÔNG?Tôi không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Không ghen,nhưng nhìn thấy bức ảnh trên facebook cậu ấy ôm ngang eo một côbé người Việt học cùng trường, thì thấy tim nhói lên một cảm giáckhó tả. ***Ước gì thời gian có thể quay trở lại. Tôi khoanh tay đặt phía trước lancan và gục cằm xuống đó. Người thả lỏng như một con mèo con đangmệt mỏi sau ngày dài chạy từ nóc nhà này sang nóc nhà kia. Những cơngió của ngày giao mùa thổi mạnh làm tóc tung bay, rối mù mịt. Gió mùađông thì chẳng bao giờ biết quan tâm, chỉ ào qua từng đợt như những gãchoai choai thích trêu trọc con gái, hoặc thảng nhẹ lướt đến độ qua rồi tamới biết. Chẳng buồn đưa tay vuốt lại, tôi nhìn về phía xa kia, ở đó cóngôi trường cấp ba mình đã học.- Mày biết nó không?- Ai cơ?- Duy hotboy đó. Sau một đêm thi ca nhạc đã nổi lên như ngôi sao sángtrên bầu trời trường trung học Nam Trung, đã làm nhiều trái tim các cônàng độ tuổi 16-18 thổn thức. Một khuôn mẫu mới ra đời, khác hẳn vớinhững gì mà các hotboy đẹp trai nhưng đa tình lại còn pha chút đầu gấu,hơi xấu nhưng có duyên ở trường này đã tạo ra – Trà say sưa như mộtphóng viên đưa tin chuyên nghiệp.- Không quan tâm lắm.- Với cũng chẳng đến – Trà bĩu môi.- Không quan tâm lắm vì nó với cũng chẳng được mình ấy chứ – Tôi phálên cười trêu lại.Cậu bạn có mái tóc đen lánh, đi đôi giày cánh thiên thần, mặc áo sơ mitrắng và cái dáng cao cao đang tiến lại gần. Vài đứa con gái đứng đónắm tay nhau thật chặt để tránh phải hét lên như fan nữ nhìn thấy thầntượng Hàn Quốc tới ở sân bay. Chỉ có điều cậu ấy không khiến cả đámđổ xô vào chụp ảnh, cấu xé, xin sợi chỉ áo, mà chỉ lặng thầm đứng nhìntrong sung sướng. Trà – con bạn thân của tôi cũng để lại vẻ đanh đáhàng ngay, thay vào đó là bộ mặt hiền lành với nụ cười mỉm, đứng ngayngắn giả vờ đưa tay vuốt tóc vẻ không quan tâm.Chẳng một cái vẫy tay, chẳng kính đen che đôi mắt thâm quầng (sauchuyến bay dài thức trắng), cậu bạn lướt qua êm ru, nhìn thẳng về phíatrước nơi có đám bạn đang đứng đá cầu. Bọn con gái vẫn không mảymay cáu kỉnh, chỉ dõi theo từng cử chỉ, bước đi của chàng. Tôi có cảmgiác như cậu ta mà ngã ra đấy thì cả đám sẽ xô đẩy nhau chạy lại đỡ. Màcó khi không kịp đỡ vì còn mải giành giật nhau, chèn ép nhau để mình làngười chạy được lên trước nhất. Rõ là buồn cười. Tôi biết thế và bụmmiệng cười một cái. Lúc lắc mái tóc, tôi quay người lên lớp để lại đằngsau đám con gái vẫn trân trân đứng nhìn. Đối với tôi chẳng có ai là Hotboy ngoại trừ bố.Vênh váo. Tự cao. Đấy là hai tính từ tôi dành cho Duy khi lần đầu tiênnhìn thấy. Quả bóng rổ trong tay dường như muốn nhảy ra ngoài. Mặccho lũ bạn đang lờn vờn xung quanh chỉ trực cướp bóng và cái Yến đanghét lên Chuyền sang đây, tôi quyết định nhấc bóng lên và ném vào kẻđang đi ngang qua mình. Một kiểu làm quen ấn tượng mà sau này Duynói chưa có ai dám làm thế với cậu.Tôi vẫn nhớ góc sân bóng rổ. Đứng từ gác thượng của chung cư gia đìnhtôi ở nhìn rõ lắm. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, mắt chỉ trực trào nước ranhưng gió lại ngay lập tức làm khô nhanh chóng. Cảnh Duy đi bóng,cười hớn hở, dí ngón trỏ vào đầu tôi chê lười biếng không chịu để ý kĩvà tập luyện, huých vào vai tôi đau điếng khi cậu ghi điểm với cú ném từkhá xa... Nhưng giờ tất cả đã khác. Duy không còn ở đây đã ba năm. Tôicũng đã sắp trải qua hết thời sinh viên đủ màu sắc của mình. Chẳng có gìtiếc nuối nhưng cũng chẳng thể kết thân với bất cứ ai cho cái gọi là trên-tình-bạn-một-tí.- Chào em.- Vâng ạ – Tôi hờ hững.- Anh là Hải, bạn của anh Bình, anh Bình có giới thiệu em với anh...- Vâng!- Em tên gì nhỉ?- Vâng, em là Trúc.- Trúc xinh trúc mọc đầu đình, em xinh em đứng một mình cũng xinh.Chị phục vụ bê ra hai cốc capuchino. Cuộc nói chuyện trở nên nhạt nhẽolàm tôi chẳng muốn cười. Đỡ lấy cốc cà phê hờ hững và một nụ cườicảm ơn xã giao, tôi nhanh chóng tự chìm vào thế giới của riêng mình.Cạch, cốc cà phê bị người đối diện làm đổ lênh láng ra bàn. Màu nâuđặc quánh loang ra nhanh chóng xuống chiếc khăn trải ren màu trắng.Tôi ngẩn ngơ nhìn, cứ nhìn mãi theo vệt nâu ấy và nhớ lại. Cách đây củabốn năm cũng thế này...- Đồ hâm! Có mỗi cốc cà phê mà bê cũng không xong thì Hot boy cáinỗi gì? – Tôi nguýt Duy.- Bị trượt tay mà...Thứ nước nâu của cà phê rơi rớt ra đầy tay, giày trắng và cả ở vạt áo. Cáimặt dài thuỗn ra của cậu trông đến tội làm tôi bật cười.- Nào, lại đây, để bảo mẫu chăm cho nào...Duy ngoan ngoãn lại gần. Đưa tờ giấy ăn ở giỏ trên bàn cho cậu lau tay,tôi rút ra trong túi giấy ướt vẫn hay mang theo để lau áo và cúi xuốnglau giày. Chẳng bao giờ tôi có thể nghĩ một đứa con gái cao ngạo vàkhinh đời như mình lại có thể ngồi xổm lau giày cho một người con traikhác, ngoài bố. Duy ngượng nên cứ hét lên Đứng dậy và tránh ngườira xa. Cả quán gần như ngoái nhìn, cứ như thể tôi đang tra tấn đứa trẻcon mặt búng ra sữa.***Ti vi đang chiếu lại Thiên thần và ác quỷ ch ...