Danh mục

Em ở đây

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 257.87 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Em ở đây"Mặc dù vẫn nhớ như in lời cam kết bữa đầu xin việc, nó vẫn không khỏi shock: "Nhưng mà... tại sao???", "Chả tại sao cả - Nguyên nhún vai - anh không cần em ở đây nữa. Đầy là lương của em tháng này."PikayajtaBàng hoàng, nó nhìn Nguyên, thản nhiên cắm cúi tiếp tục làm việc. Tại sao lại là lúc này, khi nó vừa mới phát hiện ra là nó thích anh? Tại sao tất cả những người nó yêu thương đều lần lượt rời bỏ nó mà đi? Có rất nhiều điều muốn hỏi anh,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em ở đây Em ở đâyMặc dù vẫn nhớ như in lời cam kết bữa đầu xin việc, nó vẫn không khỏishock: Nhưng mà... tại sao???, Chả tại sao cả - Nguyên nhún vai - anhkhông cần em ở đây nữa. Đầy là lương của em tháng này. PikayajtaBàng hoàng, nó nhìn Nguyên, thản nhiên cắm cúi tiếp tục làm việc. Tại sao lại là lúc này,khi nó vừa mới phát hiện ra là nó thích anh? Tại sao tất cả những người nó yêu thươngđều lần lượt rời bỏ nó mà đi? Có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng rồi nó giữ lời, ngậmtăm ra về. Lần này, nó không khóc, dù lòng nó nghẹn đắng và cả thế giới của nó như sụpđổ.***Nó cầm ô, đứng trước quán. Nó vẫn đến, dù đây không còn là trụ sở của nó nữa, đếnnhư một thói quen. Nó đã định không bao giờ trở lại, nhưng vẫn không ngăn nổi bướcchân. Mưa xối xả. Dòng người vội vã cứ phóng vèo vèo qua, vội vã đi, vội vã về nhà. Nóđúng đó, lặng lẽ. Tấm biển Đóng cửa rất to đập vào mắt nó, thay cho mọi lời giải thích.Ba tháng, nó và anh đã kịp có rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều khách quen. Thậm chí, nó đã cómột vài người bạn. Một điểm đến yên bình, sâu lắng giữa thành phố ồn ào và hối hả. Nóvà họ đều biết ơn anh về điều đó , và đều hụt hẫng. Nó đưa tay rờ quanh tấm biển ướtnhẹp. Vẫn cứ mưa. Lạnh. Nó nhớ khủng khiếp. Nó chỉ muốn gỡ tấm biển kia ra, đẩy cửabước vào. Mưa tạt vào má nó, mềm nhưng đau. Nó nhắm mắt, tưởng tượng bên kia làkhông gian ấm cúng của quán, tiếng ghi-ta của Nguyên, vài gương mặt thân quen. Ngườithì ngồi nhẹ nhàng suy tưởng, người thì đeo headphone, chăm chú ghi chép, thi thoảng lạiđưa cốc trà sữa lên môi. Người thì mỉm cười trò chuyện với nó. Ướt. Không, không phảithích. Nó yêu anh.Khác với Huy, những cảm xúc bồng bột và thoáng qua, ở bên anh nó được yên bình vàtin tưởng. Anh không phải là vật thế thân của Huy. Nó khờ thật, tại sao lại lo hão như thếchứ? Anh đâu có giống Huy chút nào đâu? Giờ đây, trong lòng nó chẳng còn chút dấu vếtnào của Huy nữa. Gặp Huy, nó có thể mỉm cười. Chỉ có anh, tràn ngập hình bóng củaanh, anh có biết không?Đắng. Nó tự hỏi nếu lúc đó nó nói thích anh, liệu anh có còn làm như thế? Hay là nó cònrơi vào hoàn cảnh thê thảm hơn cả bây giờ ?Giá như những điều nó mong ước là sự thật, giá như anh vẫn ở bên kia. Vô thức, nó đưatay đẩy cửa. Không khoá.Anh ngẩng lên nhìn nó. Lòng nó như tan ra, tan ra. Rất nhiều mảnh băng len lỏi trong nóbuôn buốt. Cảm giác sung sướng đến tê dại, nhưng xen lẫn cả ấm ức. Một lần nữa, cònđược thấy anh ở đây. Khuôn mặt anh, đôi mắt nâu, lông mày rậm, mái tóc hung. Anh khẽgật đầu để nó ngồi xuống. Bao nhiêu câu hỏ i tại sao mấp mé chỉ chực trào ra nhưngkhông thốt lên lời. Nó ngồi đó, nhìn anh với ánh mắt thay cho bao dấu hỏi.-Anh sắp đi du học. Có thể em sẽ ngạc nhiên nhưng đúng là thế. Sang Pháp. chố này sẽcó người khác thuê....-Anh mới ở đây được một năm, nhưng nơi này thân thuộc còn hơn chính nhà anh vậy.Hồi đó cãi nhau với bố mẹ, quyết định bỏ thi đại học, tự mở một quán riêng, sống tự lập.Nhưng giờ thì...-Cãi nhau với bố mẹ ạ?-Ừ- Anh cười chua chát. Bố mẹ anh muốn anh đính hôn với một cô gái, con của bạn thânkiêm đối tác làm ăn.-Anh không thích?-Có.-Nhưng?-Cô ấy không thích anh- Nguyên nghiêng đầu, nói nhẹ nhàng- Anh học ghi-ta chỉ vì côấy, nhưng chưa một lần được chơi cho cô ấy nghe...Anh với lấy cây ghi-ta, và không giữ lời, anh lại đàn. Cả hai đắm chìm trong âm nhạc vànhững nghĩ suy. Những âm thanh dội vào lòng nó , buồn bã, nhức nhối, thản nhiên,... baonhiêu cung bậc...-Thôi, để anh đưa em về!***Bốn năm sau...Ở sân bay là chàng thanh niên cao, nước da trắng, chiếc kính đen che đi đôi mắt nâu,nhưng vẫn lộ ra đôi lông mày đen rậm nam tính. Bốn năm, anh mới trở về mảnh đất nơianh sinh ra, với những kỉ niệm về tình yêu không nói. Người duy nhất được nghe anhchơi bản nhạc tự mình sáng tác. Có lẽ bây giờ cô nhóc cũng đã lớn, đã tìm được một tìnhyêu đích thực, và sống hạnh phúc. Cô ấy xứng đáng được như vậy. Trong veo và vui vẻnhư những tia nắng ban mai, xua tan những gì u ám nhất trong lòng anh. Thậm chí, cô ấycòn không biết...- anh tự nhủ. Sống ở một nơi xa lạ, nói một thứ tiếng xa lạ, ăn nhữngmón ăn xa lạ khiến anh quên đi những kí ức buồn. Nhưng ngay khi vừa hít thở bầu khôngkhí Việt Nam, thì con người ngày xưa trong anh trở lại. Anh vẫy taxi, không phải về nhà.Tắc đường, anh ngó ra ngoài cửa, những gương mặt da vàng, dáng dấp bé nhỏ rất đỗithân quen. Anh chẳng biết vì sao mình lại đi tới đó . Có lẽ, đến chỉ để đứng ngoài, và chỉđể thất vọng. Nơi đấy có còn gì nữa đâu. Có thể, sẽ là một cửa hàng bán đồ gia dụngchẳng hạn, một vài người sẽ ngơ ngác nhìn hỏi anh mua gì. Có thể người ta đã đập bỏ cănnhà cũ và xây một căn hộ cao để cho thuê. Không, chắc là anh chỉ dám đứng từ xa, nhìnmột cái rồi đi.Nhưng anh phải ngạc nhiên. Khi chiếc taxi dần dần đến, anh thấy từ xa tấm biển Dịu,vẫn kiêu hãnh như chưa bao giờ bị dỡ xuống. Anh không tin vào mắt mình, tim đập loạnlên khi đến mỗi lúc một gần. ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: