Thực ra người có bản lĩnh như Miên Miên, không phải là Nam Khanh chưa từng gặp. Nhưng theo cái kiểu “gậy ông đập lưng ông” như cô, thì đúng là anh được mở rộng tầm mắt rồi! Chọc tức một người, không nhất thiết phải nói hay làm bất cứ cái gì khoa trương. Từng có lần, cũng từng có người bị Nam Khanh nhìn đến độ đỏ bừng mặt mũi, kết quả là hùng hổ tiến về phía anh mà lớn giọng:...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
“Em sẽ mở lòng cho anh, dù chỉ là một khe cửa hẹp chứ?” - Kì 2“Em sẽ mở lòng cho anh, dù chỉ là một khe cửa hẹp chứ?” - Kì 2Thực ra người có bản lĩnh như Miên Miên, không phải là Nam Khanh chưatừng gặp. Nhưng theo cái kiểu “gậy ông đập lưng ông” như cô, thì đúng là anhđược mở rộng tầm mắt rồi!Chọc tức một người, không nhất thiết phải nói hay làm bất cứ cái gì khoa trương.Từng có lần, cũng từng có người bị Nam Khanh nhìn đến độ đỏ bừng mặt mũi, kếtquả là hùng hổ tiến về phía anh mà lớn giọng:“Nhìn chòng chọc vào người khác như thế là bất lịch sự lắm đấy, không ai dạy anhà?” – Cô nàng xinh đẹp lớn tiếng.“Tôi không hiểu bạn đang ám chỉ điều gì?” – Nam Khanh nói, bày ra vẻ nhạt nhẽonhất mà anh có thể diễn.“Chiêu bài cưa gái này của anh xưa lắm rồi!” – Cô nàng kiêu kì nói.“Là bạn hùng hổ xông đến rồi nói mấy câu chả ai hiểu nổi chứ nhỉ?” – Anh nhướngiọng, hàm ý mỉa mai lộ rõ.“Anh nhìn tôi chằm chằm đấy chứ?”“Bạn ngồi ở đâu?” – Chỉ câu này của Nam Khanh là đã đủ giết người rồi.“Chỗ kia! Mà anh đừng có giả ngây nữa!”“À, ra là hướng đó! Thật thất lễ quá, giờ tôi mới biết bạn ngồi chỗ đó. Thực ra làtôi đang nhìn hướng đó thật, nhưng là ngó con chó nhỏ kia kìa. Nó giống với conchó nhà tôi nuôi quá!” – Nam Khanh cười vui vẻ, phát ngôn với cái vẻ như thể “sự-thực-đúng-là-vậy-mà”.Câu nói vừa xong, mọi người trong quán, không ai bảo ai, lấy tay che miệng cườikín đáo như vừa được xem trò hay miễn phí.Cô nàng xấu hổ quá, mặt mũi đỏ lựng, ngoe nguẩy đi thẳng.Không mấy ai biết rằng, một thời gian sau, khi tình cờ gặp lại Nam Khanh trongtrường, cô nàng đó đã say anh như điếu đổ, nhưng anh vốn không thích kiểu congái như thế.* **Thực ra người có bản lĩnh như Miên Miên, không phải là Nam Khanh chưa từnggặp. Nhưng theo cái kiểu “gậy ông đập lưng ông” như cô, thì đúng là anh được mởrộng tầm mắt rồi!Đáp trả lại “thiện ý khó khước từ” của Nam Khanh, tăng 2 buổi gặp gỡ ở quán lẩu,Miên Miên dành sự chú ý đặc biệt cho anh, không hề rời mắt khỏi anh nửa giây,đến độ Thiên Nhi còn phải lay lay nhẹ tay để nhắc nhở cô, nhưng không hề hiệuquả.Tự nhiên nhận được “khiêu chiến thư” của cô, Nam Khanh lại thấy khó xử, khônghiểu nên tiếp tục bài cũ hay vờ như không quan tâm? Anh chọn phương án hai, tuynhiên, mặc dù ra vẻ vậy, nhưng quả thực anh không thể không bị phân tán bởi ánhmắt của Miên Miên, thỉnh thoảng không kiềm chế nổi lại quay đầu liếc xem cô cònnhìn mình nữa không thì lại bắt gặp ánh mắt như đang muốn phá ra cười của cô.Không còn nghi ngờ gì nữa, anh thua rồi! So với việc nhìn đối phương không chớpmắt, thì hoá ra việc vờ như chẳng hề hay biết gì lại khó hơn nhiều!* **Tăng ba đi Karaoke, nhiều người cố tình sắp xếp cô và anh ngồi gần nhau sau khichứng kiến màn “đọ mỏi mắt” của hai người, mà được họ phiên dịch thành “liếcmắt đưa tình”. Chi bằng xếp cho họ ngồi cạnh nhau còn nói chuyện, đỡ mất côngngười nọ nhìn người kia âu yếm, người kia nhìn người nọ dịu dàng.Miên Miên không nói gì, cũng không hề đòi đổi chỗ. Cô thừa biết càng nói nhiềuchỉ càng khiến người khác có dịp thêm mắm dặm muối. Cả buổi Miên Miên khôngnhắn tin thì cũng quay sang nói chuyện với Thiên Nhi, coi người bên trái mình nhưkhông khí.Màn hình chuyển đến bài “I lay my love on you” của Westlife.“Miên Miên, Nam Khanh, bài này mọi người chọn riêng cho hai người song cađấy, cấm được nói không!” – Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên đầy vẻ chờ đợi.“Mình không biết hát đâu!” – Miên Miên xua tay.“Nam Khanh, cậu biết bài này không?” – Vẫn là lớp trưởng Hạ My nhanh mồmnhanh miệng.“Ừ có!” – Anh trả lời, giống như khiêu khích cô.“Đấy, Nam Khanh biết bài này rồi! Miên Miên, cho cậu chọn, một là hát, hai lànhảy múa, nôm na gọi là minh họa”. – Mọi người cười ầm lên hưởng ứng câu nóicủa Hạ My.Biết là phen này không thể trốn được, Miên Miên miễn cưỡng nhận mic.Thực ra Miên Miên hát khá hay, giọng cô đặc biệt hợp với nhạc Westlife, nghe vừatrong sáng, lại vừa ngọt ngào. Bình thường khi song ca, Nam Khanh hay hát phầnnhiều hơn, nhưng riêng lần này, anh đành nhường cho Miên Miên hát solo phầnlớn, vì giọng cô truyền cảm hơn anh nhiều.* **Tắm rửa xong cũng xấp xỉ mười một giờ. Nam Khanh vớ bừa lấy khăn bông trêngiá lau khô tóc, vừa tiện tay mở laptop.“Ting ting…”, tiếng động báo Yahoo đăng nhập thành công, Nam Khanh nhấp vàobiểu tượng Add Friend, vui vẻ gõ nick của Miên Miên vào. Vất vả lắm anh mớidám mở miệng xin, lỡ chẳng may lại quên mất thì thật ức chế mất! Nhớ lại bannãy, Nam Khanh thấy mình quê kinh khủng.…“Cho anh số em đi!” – Bày ra một nụ cười tươi ngọt ngào mà anh vẫn hay sử dụngvà thường xuyên thành công, Nam Khanh bắt chuyện.“Em mới mất máy, chưa kịp làm lại sim!” – Miên Miên trả lời, cũng cười tươi chảkém, nhưng trong mắt hiện lên rõ rành rành hai chữ “Nhạt nhẽo”.“Vậy cho anh nick yahoo đi! K ...