Thông tin tài liệu:
Em ngạc nhiên khi nghe mẹ kể, ngày xưa em và anh cùng chung một dòng sữa mẹ, anh em mình không phải là anh em ruột, phải chăng đó là duyên số. Anh em mình chỉ là anh em họ thôi, cách nhau cũng được bốn đời rồi anh nhỉ? mẹ bảo vì ngày xưa mẹ anh thiếu sữa….
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em sẽ vẫn đợi anh, người lạnh lùng ạ Em sẽ vẫn đợi anh, người lạnh lùng ạEm ngạc nhiên khi nghe mẹ kể, ngày xưa em và anh cùng chung một dòng sữa mẹ,anh em mình không phải là anh em ruột, phải chăng đó là duyên số.Anh em mình chỉ là anh em họ thôi, cách nhau cũng được bốn đời rồi anh nhỉ? mẹbảo vì ngày xưa mẹ anh thiếu sữa….Hai đứa trẻ lớn lên trong cùng một xóm, nhưng trong hai gia đình hoàn toàn tráingược nhau. Anh may mắn hơn em vì anh có một mái ấm vững chắc, nơi bình yênđể anh không phải bộn bề lo toan mà chỉ chú tâm vào học tập.Còn em, hạnh phúc không mỉm cười với cô bé gầy gộc và có đôi mắt to nhưngluôn buồn rười rượi như mọi người vẫn hay nhận xét.Bố mẹ chia tay cũng là lúcem tưởng như mình không thể vượt qua được.Anh…..cậu bé mà từ ngày xưa cho đến giờ vẫn nhìn em bằng ánh mắt đó….khóhiểu?? em cảm nhận được có cái j đó anh muốn nói với em…..từ lâu…lâu lắmrồi…và em cũng vậy. Em đã từng mơ mộng anh là người sẽ chở che mãi mãi choem, sẽ cùng em xây đắp một mái ấm thật bình yên và hạnh phúc.Cứ ngỡ như giấc mơ có thật khi vào cái ngày định mệnh đó, anh thổ lộ lòng mìnhvới em. Vậy là sau mấy năm ” nhìn nhau từ góc khuất” lúc cả hai còn là học sinhphổ thông, khi bước vào ngưỡng cửa đại học, anh đã nói ra… chưa bao giờ emthấy hạnh phúc như giây phút đó….cho đến bây giờ em vẫn không tin vào điềuđó…”anh cũng thích cô bé ngày xưa nhưng lòng tự trọng chưa cho phép anh nói”Dù chỉ là ngắn ngủi thôi nhưng mỗi lời nói, mỗi kỷ niệm của chúng mình em vẫncòn nhớ như in, em nhớ anh thích ăn Na và Hồng Xiêm lắm, em nhớ anh thích nhấtcon số 9, em nhớ khi anh ôm bó hoa to tướng tặng em vào ngày sinh nhật màkhông phải là hoa hồng vì anh bảo 10H=1P – chỉ có em và anh mới hiểu được vìsao lại thế đúng không anh ? em nhớ khi chúng ta tặng quà cho nhau mà mỗi ngườibắt nhau phải đoán rồi ghi ra giấy, em nhớ những lời anh hứa, những kế hoạch anhvạch ra cho tương lai,…..em nhớ…nhớ lắm anh ạ. Mỗi mùa đông về không có anhem vẫn sưởi ấm mình bằng chiếc khăn len đó, bằng đôi găng xinh xắn mà anh tặngem. Không biết chiếc khăn em đan anh còn dùng không ? không biết anh còn thíchnghe những bài hát tiếng anh em tự chép vào sổ tặng anh k?….không biết….anhcòn nhớ em không??? còn yêu em không???Anh đến rồi anh đi…rất nhanh..thoáng qua cuộc đời em. Anh đi trong im lặng chỉbằng một tin nhắn ” anh xin lỗi “Thế là mọi thứ quanh em như sụp đổ, em mất hết niềm tin, đã lâu rồi nhưng emkhông thể mở lòng với một ai khác, vì em biết ” em vẫn còn yêu anh, rất yêu”Dù bạn bè vẫn mắng nhiếc em ” người không quyết đoán như vậy mày còn tiếc gì?người không vượt qua được rào cản gia đình như thế không đáng để mày phải đaukhổ như thế?”Thế nhưng em vẫn đợi, em vẫn hi vọng, em biết em bé nhỏ lắm, em biết chúng ta ởhai thế giới hoàn toàn khác nhau, em biết em chưa xứng với anh, em biết sẽ khó cóai thay thế được anh trong trái tím em… Em cũng biết anh tàn nhẫn lắm…anh rờixa em khi em cần anh nhất…nhưng em ..mãi mãi vẫn vậy…vẫn yêu anh….Anh lạnh lùng tàn nhẫn lắm anh biết không? nhưng em vẫn đợi, em sẽ đợi ngàyanh trở về với em…dù vô vọng..dù em làm tổn thương nhiều người khác đinữa..thì với em anh mãi là mối tình đầu–mối tình cuối của em.!!