Quyên cười nhẹ nói cho qua chuyện với ông dượng rồi tìm cách để không phải đề cập tới Nam nữa, thì may sao đúng lúc đó chị Mẫn đi làm về. Chị làm cho 2 hãng điện tử khác nhau, đều 8 tiếng cho mỗi giốp. Chị có khoảng 1 tiếng giữa hai công việc để đi từ hãng này qua hãng kia và đủ chợp mắt 20 phút cho đỡ mệt
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em vẫn chờ anhEm vẫn chờ anh- Mới ra trường còn phải trả nợ, mai mốt mới giàu được.Quyên cười nhẹ nói cho qua chuyện với ông dượng rồi tìm cách để không phải đềcập tới Nam nữa, thì may sao đúng lúc đó chị Mẫn đi làm về. Chị làm cho 2 hãngđiện tử khác nhau, đều 8 tiếng cho mỗi giốp. Chị có khoảng 1 tiếng giữa hai côngviệc để đi từ hãng này qua hãng kia và đủ chợp mắt 20 phút cho đỡ mệt. Làm nhiềunhư vậy chị về nhà là lăn ra ngủ, bạn gái còn không có để nói chuyện gẫu với nhaucho thú, nói chi là có bạn trai. Có tiền cũng chẳng biết làm gì, sửa mũi, sửa mắt vàilần mà cũng chẳng khá gì hơn, tuổi già vẫn cứ xồng xộc đi tới, chị thôi không cònnghĩ tới nhan sắc của mình nữa. Chị lo làm ăn quá nên trông chị cứ khô khan, cáimông ốm tong teo, tướng đi cà nẹo thấy tội. Không có tình yêu, chị sống nhữngnăm tháng buồn bã, dễ gắt gỏng với đám em út đang ở tuổi hồn nhiên, ồn ào, lắmbạn bè lui tới.Bữa nay thấy Quyên đến chơi thay vì phải đi ngủ ngay, chị kéo Quyên lên phòng.Một đám con gái chia nhau một phòng. Kê hai giường 2 tầng, 4 chỗ nằm, nhìn chỗnày như một cái trại lính! Chị lôi trong tủ ra một túi áo quần mới mua on sale. Haicái váy ngắn, 2 cái áo ngủ mỏng dính da màu hồng, màu vàng nhạt. Rồi nàopullover, áo len mỏng cho mùa thu sắp tới. Giá gì chị có phòng riêng để tự do mặccái áo ngủ mỏng hở hang đó. Hay có chồng mặc cho chồng ngắm. Quyên thầmnghĩ như vậy và tự hỏi không biết có bao giờ những ý tưởng này lóe qua đầu chị.Quyên cảm thấy xót xa cho cảnh lỡ làng của chị, Quyên bàn:-Lâu nay chị đi làm nhiều quá rồi, sao không bỏ một giốp cho khỏe? Chị một mìnhmột thân làm chi cho dữ thế!-Mới đầu làm 2 giốp là vì cần tiền, bây giờ quen rồi...bỏ một giốp rồi chẳng biếtlàm gì với khoảng trống còn lại. Ở không lại hay suy nghĩ, chị sợ suy nghĩlắm...Chắc chị sẽ...lấy chồng!Quyên sửng sốt vì câu nói bất ngờ của chị:-Chị sắp lấy chồng à? Sao em không nghe nói?Chị không đẹp. Nhưng Quyên biết hồi xưa chị có một mối tình đẹp lắm. Người yêucủa chị là một người hùng tác chiến rất đẹp trai, làm đại đội trưởng. Gần ngày cướithì anh bị tử thương. Chị đau khổ và ở vậy từ đó cho đến ngày qua Mỹ. Ở Mỹ, chịchúi đầu vào công việc chẳng biết trời trăng mây nước gì. Những cô em gái của chịthay nhau làm đám hỏi, đám cưới... Một bầy con gái 8 đứa, cứ thấy cưới hỏi miếtmà cũng còn 2 cô nhỏ ở nhà...Nhưng không ai nghĩ là chị sẽ lấy chồng. Và Quyênđoán cả cô dượng nàng cũng không còn buồn lo chuyện tương lai của chị nữa, vìcó lần nàng nghe ông dượng trả lời với một người quen hỏi về chị là...quá lứa rồi,quác rồi! Cũng chẳng nghe chị có bồ bịch hay ai theo đuổi gì cả, bây giờ đùngmột cái nghe chị có chồng, Quyên tưởng chị nói chơi. Nhưng không, chị buồnbuồn trả lời:-Thì bây giờ chị mới quyết định mà. Ông đó lớn hơn chị 20 tuổi, vợ chết, có 2 conlớn hết rồi. Chị gần 40 tuổi rồi, em à. Cũng phải tìm một chỗ để nương tựa chứ.Cha mẹ rồi cũng già, các em sẽ lớn sẽ ra ở riêng hết, chị sống với ai đây? Ông ấyđứng đắn, có sự nghiệp vững vàng, và rất tốt với chị.-Nhưng mà ổng hơn chị tới 20 tuổi!...Cô dượng có chịu không?-Không chịu cũng phải chịu, chớ mấy thằng cỡ chị đâu có ai để ý tới chị, chúng chỉtheo mấy cô nhỏ trẻ đẹp thôi. Mình đẻ vài đứa con là thành má tụi nó hết rồi, đừngnói là chị hai! Giọng chị có vẻ như hận đời.-Đành vậy, nhưng cách biệt tuổi tác làm sao hiểu nhau. Rồi chị sẽ lạc lõng trongđám bạn của ông ta, rồi ông ta làm sao hợp với đám bạn cỡ tuổi chị.-Làm gì có bạn bè mà lo những chuyện đó em...Ở tuổi này thì cũng không thấychênh lệch mấy đâu.-Mà chị có yêu ổng không? Quyên lại hỏi tiếp. Chị không nói gì.Đó là những ngày cuối hè. Quyên cứ băn khoăn nghĩ thương cho chị mà chẳnghiểu vì sao. Đi lấy chồng mà chẳng có những buổi hẹn hò, những lời nói yêuthương gì cả liệu Quyên có dám làm như vậy không. Sao cứ phải...Con gái rồicũng phải có chồng, chứ ai ở mãi vậy được...một thân một mình ai lo khổ lắm?Chị lấy chồng cuối mùa đông năm đó. Chị mặc áo cưới hoàng hậu màu đỏ, áo rộngtrắng viền lai vàng, đầu đội khăn đóng vàng. Cổ chị đeo kiềng vàng chói. Mặt đánhmột lớp phấn dày, để che bớt những vết sẹo vì mụn. Đôi lông mày kẻ đậm đen, dàylàm khuôn mặt chị trông dữ. Quyên để ý thấy ngày vui mà chị không cười lấy mộtlần. Còn chú rể thì cười hoài. Ông nhìn trẻ hơn Quyên tưởng. Cứ ngỡ ông khoảngdượng nàng, hóa ra ông trẻ hơn tuổi. Thôi đi bên nhau trông cũng xứng rồi. Mộtngười muốn chồng, một ông không quen đời sống độc thân, nàng mong sao họ cóhạnh phúc. Hạnh phúc đơn giản đôi khi cũng không phải khó tìm. Cứ chạy theo ảotưởng mới là khó. Biết thì biết vậy mà nàng cũng không tìm được hạnh phúc chochính mình.Chị Mẫn đã lấy chồng, Quyên vẫn lận đận với một mối tình chẳng biết đi về đâu.Nghĩ buồn thật buồn. Dạo này chàng và Quyên ít đi chơi với nhau, từ buổi chiềudạo ở bờ biển... cho đến thật khuya khi không còn những người câu cá ngồi ở chiếccầu bắc ra n ...