Game over
Số trang: 9
Loại file: pdf
Dung lượng: 289.73 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Game overTôi vẫn thường nghĩ thứ 6 là ngày may mắn, không hề xui xẻo như người ta nghĩ. Nhưng tới lúc này, tôi đang trải qua một ngày thứ 6 kinh khủng nhất mà tôi từng biết. Con Kiwi đã đi mất, điều đó cứ ám ảnh tối...BingoNgười ta vẫn bảo thứ 6 là ngày xui xẻo, thứ 6 là ngày của quỷ dữ, với nào là số 666, nào là thứ 6 ngày 13. Trước tới giờ tôi không tin lắm, vì tôi sinh vào ngày thứ 6, vô hình chung tôi vẫn coi thứ 6 là ngày...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Game over Game overTôi vẫn thường nghĩ thứ 6 là ngày may mắn, không hề xui xẻo như người tanghĩ. Nhưng tới lúc này, tôi đang trải qua một ngày thứ 6 kinh khủng nhấtmà tôi từng biết. Con Kiwi đã đi mất, điều đó cứ ám ảnh tối... BingoNgười ta vẫn bảo thứ 6 là ngày xui xẻo, thứ 6 là ngày của quỷ dữ, với nào là số 666, nàolà thứ 6 ngày 13. Trước tới giờ tôi không tin lắm, vì tôi sinh vào ngày thứ 6, vô hìnhchung tôi vẫn coi thứ 6 là ngày may mắn nhất trong tuần.Vậy mà cho đến lúc này, tôi đang trải qua một ngày thứ 6 kinh khủng nhất mà tôi từngbiết, còn hơn cả ngày thứ 6 hôm mà tôi thi đại học.Dường như cái lý do vì sao trời nóng như thế suốt từ đầu hè đến giờ là bởi vì ông trời đãđem hơi nước cất hết đi , để dành chờ thời cơ sẽ đổ ụp xuống cái thành phố nhỏ bé này.Và thật mỉa mai, ông ta đã chọn ngày hôm nay, cái ngày thứ 6 chết tiệt đầu tháng 8 nàyđể biến Hà Nội “ thủ đô mến yêu của ta” trở thành Hà Lội mùa này lắm những cơnmưa”. Đã thế không rõ nhà nào đang nhớ cái không khí hanh hao nắng vàng ruộm củamùa thu, đã bật một cái đĩa tuyển tập những bài hát về Hà Nội để cùng nhau nghe vàomột ngày mưa không thể ra khỏi nhà.“Tháng Tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ…”Nhưng theo như quan sát của tôi, ngoài đường giờ này không chỉ có lá vàng rơi, mà còncó cả lá xanh, cành cây, thậm chí cây đổ nữa ấy. Mưa như trút nước, mưa ầm ầm hòa âmcũng sấm sét đì đùng ầm ĩ. Nếu như bình thường thì tôi sẽ thích thú tự thưởng cho mìnhmột ngày nghỉ bất thường, cuộn tròn trên giường ăn bánh đọc sách, và Kiwi sẽ nằm tronglòng tôi, gừ gừ thích thú.Ôi Kiwi.Lần này thì dù sự thật phũ phàng thế nào tôi cũng đành phải chấp nhận. Có lẽ nó đã đitheo “tiếng gọi” của tình yêu (hừm, đã tham ăn lại còn mê trai), hoặc tồi tệ hơn là nóđang kêu gào ở một cái chuồng nào đó chờ đến lượt hóa kiếp thành “tiểu hổ”. Tôi tự vẽ rathật nhiều lý do, trong đầu tôi luôn có một kho ý tưởng dành cho những loại câu hỏi kiểunhư “Vì sao cái này xảy ra? Vì sao lại như thế?. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, và sinhra là phận con người thì phải chấp nhận sự thật : Kiwi ngu ngốc đã không còn ở bên tôinữa.Tôi lại ngồi bên cái cửa sổ với những song sắt thảm hại trước đó bị thiêu đốt bởi nắngnhiệt đới, giờ lại ướt đầm ướt mưa. Cái bậu cửa sổ có chậu xương rồng chưa-bao-giờ rahoa nơi con mèo xám vẫn sưởi nắng trống vắng kì lạ. Tôi lơ đễnh cầm quả bóng cao sumềm màu xanh lá mà Kiwi thích chơi cùng, tung lên rồi bắt lấy. Quả bóng nảy lên, rồi lạirơi xuống lòng bàn tay tôi, nảy lên , rồi lại rơi xuống… Và rồi có lúc nó lại bật ra ngoài,lăn đều đều về phía góc phòng, lăn mãi, lăn mãi…. Chẳng buồn nhặt nó lên, tôi ỉu xìunhìn nước mưa đọng thành từng giọt lớn, bám lấy thành cửa sổ.Cửa khẽ mở cạch một tiếng. Mái đầu nhỏ bé của Bống ló vào, con bé nhìn tôi dò hỏi : * Em vào nhé.Tôi không muốn mở miệng ra nữa, chỉ gật đầu. Bống mở rộng cửa. Một đám lông vàngxù khúm núm đằng sau chân con bé. Hook. Sao nó lại ở đây thế. * Cho nó vào chị nhé, em bế nó sang đây, nó không dính mưa nên không bẩn đâu . * Uh * Anh Vũ bảo anh ấy cho chị mượn nó một lúc đấy. Bao giờ hết buồn trả lại cho anhấy.Tôi cười, nụ cười không thành tiếng, đứng dậy dắt con chó vào. Bống nhảy tót lêngiương ngồi vắt vẻo : * Em vẫn nghĩ là Kiwi không phải bị bắt đi đâu, mấy hôm nữa có khi nó lại về đấy mà.Hook giương đôi mắt đen sâu nhìn tôi, đôi mắt thật dũng mãnh mà cũng thật dịu hiền : * Gấu - nó sủa khẽ, lè lưỡi liếm chân tôi. * Con Hook cũng nghĩ thế đấy. Vậy nên chị đừng buồn nữa… .Có một chút vị mặn tan ngay trên đầu lưỡi, giọt nước mắt rơi thật nhanh như đuổi kịp vớinhững giọt mưa đang hối hả rơi ngoài cửa sổ. Hai đứa con gái và một con chó, tất cả đềuđang nghĩ về một con mèo.……….Đêm.Lại một đêm nữa. Đêm huyền hoặc yên tĩnh, gió lại cần mẫn thổi…Không khí nặng những hơi nước, những luống rau đã được mẹ che nilon cho khỏi giập,mấy cây hoa hồng thì vẫn mọc lung tung một cách bất trị như mọi khi. Tách café ấmnóng trong tay, tôi để mặc cho hương thơm vừa đắng vừa ngọt ngào ấy len lỏi vào từng tếbào. Người ta hay xông lá để giải cảm, có lẽ tôi xông hơi café để…giải sầu .Vậy là chỉ trong 1 ngày, tao đã để mất mày Kiwi à, nhưng tao sẽ không để mất thêm “I, Coriander” nữa đâu, còn cơ hội là tao sẽ giành lại nó. Tao xin lỗi, thành thật xin lỗimày, con mèo ngốc nghếch của tao.………..14h4514h5515h15h10Tôi vừa đứng như phỗng vừa ngó chăm chăm vào cái đồng hồ đang ì ạch chạy trêntường. Thứ 7. Hiệu sách đông nghẹt người, kể cả khu ngoại văn cũng nhiều khách hơnmọi khi. Vậy mà tôi vẫn đứng ở đây suốt nửa tiếng, như một con ngốc. Không, tôi đúnglà một con ngốc, mà đùa chứ, còn hơn cả ngốc ấy. Tin vào một mẩu giấy vớ vẩn của mộtđứa không quen biết, đến rõ là sớm và đứng ngóng không khác gì một đứa thừa cơm. Tờgiấy nhắn màu vòng gần như không còn hình dạng gì trong những ngón tay siết chặt củatôi.Chưa bao giờ tôi thấy cái tôi của mình bị hạ thấp ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Game over Game overTôi vẫn thường nghĩ thứ 6 là ngày may mắn, không hề xui xẻo như người tanghĩ. Nhưng tới lúc này, tôi đang trải qua một ngày thứ 6 kinh khủng nhấtmà tôi từng biết. Con Kiwi đã đi mất, điều đó cứ ám ảnh tối... BingoNgười ta vẫn bảo thứ 6 là ngày xui xẻo, thứ 6 là ngày của quỷ dữ, với nào là số 666, nàolà thứ 6 ngày 13. Trước tới giờ tôi không tin lắm, vì tôi sinh vào ngày thứ 6, vô hìnhchung tôi vẫn coi thứ 6 là ngày may mắn nhất trong tuần.Vậy mà cho đến lúc này, tôi đang trải qua một ngày thứ 6 kinh khủng nhất mà tôi từngbiết, còn hơn cả ngày thứ 6 hôm mà tôi thi đại học.Dường như cái lý do vì sao trời nóng như thế suốt từ đầu hè đến giờ là bởi vì ông trời đãđem hơi nước cất hết đi , để dành chờ thời cơ sẽ đổ ụp xuống cái thành phố nhỏ bé này.Và thật mỉa mai, ông ta đã chọn ngày hôm nay, cái ngày thứ 6 chết tiệt đầu tháng 8 nàyđể biến Hà Nội “ thủ đô mến yêu của ta” trở thành Hà Lội mùa này lắm những cơnmưa”. Đã thế không rõ nhà nào đang nhớ cái không khí hanh hao nắng vàng ruộm củamùa thu, đã bật một cái đĩa tuyển tập những bài hát về Hà Nội để cùng nhau nghe vàomột ngày mưa không thể ra khỏi nhà.“Tháng Tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ…”Nhưng theo như quan sát của tôi, ngoài đường giờ này không chỉ có lá vàng rơi, mà còncó cả lá xanh, cành cây, thậm chí cây đổ nữa ấy. Mưa như trút nước, mưa ầm ầm hòa âmcũng sấm sét đì đùng ầm ĩ. Nếu như bình thường thì tôi sẽ thích thú tự thưởng cho mìnhmột ngày nghỉ bất thường, cuộn tròn trên giường ăn bánh đọc sách, và Kiwi sẽ nằm tronglòng tôi, gừ gừ thích thú.Ôi Kiwi.Lần này thì dù sự thật phũ phàng thế nào tôi cũng đành phải chấp nhận. Có lẽ nó đã đitheo “tiếng gọi” của tình yêu (hừm, đã tham ăn lại còn mê trai), hoặc tồi tệ hơn là nóđang kêu gào ở một cái chuồng nào đó chờ đến lượt hóa kiếp thành “tiểu hổ”. Tôi tự vẽ rathật nhiều lý do, trong đầu tôi luôn có một kho ý tưởng dành cho những loại câu hỏi kiểunhư “Vì sao cái này xảy ra? Vì sao lại như thế?. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, và sinhra là phận con người thì phải chấp nhận sự thật : Kiwi ngu ngốc đã không còn ở bên tôinữa.Tôi lại ngồi bên cái cửa sổ với những song sắt thảm hại trước đó bị thiêu đốt bởi nắngnhiệt đới, giờ lại ướt đầm ướt mưa. Cái bậu cửa sổ có chậu xương rồng chưa-bao-giờ rahoa nơi con mèo xám vẫn sưởi nắng trống vắng kì lạ. Tôi lơ đễnh cầm quả bóng cao sumềm màu xanh lá mà Kiwi thích chơi cùng, tung lên rồi bắt lấy. Quả bóng nảy lên, rồi lạirơi xuống lòng bàn tay tôi, nảy lên , rồi lại rơi xuống… Và rồi có lúc nó lại bật ra ngoài,lăn đều đều về phía góc phòng, lăn mãi, lăn mãi…. Chẳng buồn nhặt nó lên, tôi ỉu xìunhìn nước mưa đọng thành từng giọt lớn, bám lấy thành cửa sổ.Cửa khẽ mở cạch một tiếng. Mái đầu nhỏ bé của Bống ló vào, con bé nhìn tôi dò hỏi : * Em vào nhé.Tôi không muốn mở miệng ra nữa, chỉ gật đầu. Bống mở rộng cửa. Một đám lông vàngxù khúm núm đằng sau chân con bé. Hook. Sao nó lại ở đây thế. * Cho nó vào chị nhé, em bế nó sang đây, nó không dính mưa nên không bẩn đâu . * Uh * Anh Vũ bảo anh ấy cho chị mượn nó một lúc đấy. Bao giờ hết buồn trả lại cho anhấy.Tôi cười, nụ cười không thành tiếng, đứng dậy dắt con chó vào. Bống nhảy tót lêngiương ngồi vắt vẻo : * Em vẫn nghĩ là Kiwi không phải bị bắt đi đâu, mấy hôm nữa có khi nó lại về đấy mà.Hook giương đôi mắt đen sâu nhìn tôi, đôi mắt thật dũng mãnh mà cũng thật dịu hiền : * Gấu - nó sủa khẽ, lè lưỡi liếm chân tôi. * Con Hook cũng nghĩ thế đấy. Vậy nên chị đừng buồn nữa… .Có một chút vị mặn tan ngay trên đầu lưỡi, giọt nước mắt rơi thật nhanh như đuổi kịp vớinhững giọt mưa đang hối hả rơi ngoài cửa sổ. Hai đứa con gái và một con chó, tất cả đềuđang nghĩ về một con mèo.……….Đêm.Lại một đêm nữa. Đêm huyền hoặc yên tĩnh, gió lại cần mẫn thổi…Không khí nặng những hơi nước, những luống rau đã được mẹ che nilon cho khỏi giập,mấy cây hoa hồng thì vẫn mọc lung tung một cách bất trị như mọi khi. Tách café ấmnóng trong tay, tôi để mặc cho hương thơm vừa đắng vừa ngọt ngào ấy len lỏi vào từng tếbào. Người ta hay xông lá để giải cảm, có lẽ tôi xông hơi café để…giải sầu .Vậy là chỉ trong 1 ngày, tao đã để mất mày Kiwi à, nhưng tao sẽ không để mất thêm “I, Coriander” nữa đâu, còn cơ hội là tao sẽ giành lại nó. Tao xin lỗi, thành thật xin lỗimày, con mèo ngốc nghếch của tao.………..14h4514h5515h15h10Tôi vừa đứng như phỗng vừa ngó chăm chăm vào cái đồng hồ đang ì ạch chạy trêntường. Thứ 7. Hiệu sách đông nghẹt người, kể cả khu ngoại văn cũng nhiều khách hơnmọi khi. Vậy mà tôi vẫn đứng ở đây suốt nửa tiếng, như một con ngốc. Không, tôi đúnglà một con ngốc, mà đùa chứ, còn hơn cả ngốc ấy. Tin vào một mẩu giấy vớ vẩn của mộtđứa không quen biết, đến rõ là sớm và đứng ngóng không khác gì một đứa thừa cơm. Tờgiấy nhắn màu vòng gần như không còn hình dạng gì trong những ngón tay siết chặt củatôi.Chưa bao giờ tôi thấy cái tôi của mình bị hạ thấp ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Game over may mắn truyện ngắn hay nhất trà sữa tâm hồn truyện lứa tuổi teen truyện ngắn hiện đại văn học Việt NamGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 373 12 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 340 8 0 -
Oan và giải oan trong truyện Nghiệp oan của Đào Thị của Nguyễn Dữ
6 trang 256 0 0 -
Luận án tiến sĩ Ngữ văn: Dấu ấn tư duy đồng dao trong thơ thiếu nhi Việt Nam từ 1945 đến nay
193 trang 226 0 0 -
91 trang 180 0 0
-
Chi tiết 'cái chết' trong tác phẩm của Nam Cao
9 trang 166 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 149 6 0 -
Khóa luận tốt nghiệp: Sự ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo trong Hồng Đức Quốc âm thi tập
67 trang 138 0 0 -
Luận văn tốt nghiệp đại học ngành Ngữ văn: Đặc điểm truyện thơ Lục Vân Tiên của Nguyễn Đình Chiểu
85 trang 130 0 0 -
Báo cáo khoa học: Bước đầu hiện đại hóa chữ quốc ngữ qua một số truyện ngắn Nam Bộ đầu thế kỷ 20
5 trang 124 0 0