Thông tin tài liệu:
Tham khảo tài liệu gia vị tình yêu, giải trí - thư giãn, truyện ngắn phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gia vị tình yêuGia vị tình yêu“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lạisau…” Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là mộtchuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏiQuang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng.Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luônđược Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo độngtầm xa 5km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anhdậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lầnnằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hởchút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứkhi nào cần.Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡlà mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọicho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư?Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có mộtchuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoạicủa anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bịtai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ sốcủa cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huytác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây:“Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh.Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn làviệc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìmhoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sựquan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chínhxác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thểvụt tan biến trong chốc lát.Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nêntắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”. Không xinh đảo nướcnghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫnkhiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉcó anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anhnhư thế này.hi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá,chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mìnhđang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm củaQuang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loạinhư “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưngngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ đểxem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đườngkhông nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗinhững giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quangvẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủdậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.”Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khươngtới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ vớithời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểmtra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thấtthường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương.“Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làmgì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dùem tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”.Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời khôngliên lạc được…”. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câuhỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậymà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cáiHải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặctrong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán côrồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, nhưcô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đóxảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là mộtnguyên nhân.22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tạisao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má,thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số ...