Con mèo đã đến "ngủ ké" ở phòng tôi cả tuần nay rồi mà chưa chịu đi, cũng chẳng thấy ai đến xin lại... Sáng nay thức dậy, tự dưng tôi thèm một cái ôm, một bờ vai, một tiếng nói đến lạ lùng. Tôi nhìn ánh sáng hắt xiên qua khe cửa, không rực rỡ chói lóa mà nhẹ dịu đến vô cùng, có thể nhìn mãi cũng được. Trời đã sáng thật rồi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giấc mơ có thật - Kì 1Giấc mơ có thật - Kì 1: Chuyện con mèoCon mèo đã đến ngủ ké ở phòng tôi cả tuần nay rồi mà chưa chịu đi, cũngchẳng thấy ai đến xin lại...Sáng nay thức dậy, tự dưng tôi thèm một cái ôm, một bờ vai, một tiếng nói đến lạlùng. Tôi nhìn ánh sáng hắt xiên qua khe cửa, không rực rỡ chói lóa mà nhẹ dịuđến vô cùng, có thể nhìn mãi cũng được. Trời đã sáng thật rồi. Tôi lồm cồm bò...lên giường. Rõ khổ, lúc ngủ cứ hay quẫy đạp lung tung, sáng ra chăn chiếu ởnguyên chỗ, còn người thì ở dưới đất. Bỗng, con mèo đi ngang qua, ngoái lại nhìntôi với ánh mắt như trêu ngươi vậy.- Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy người ta đang khổ sở đây à? Chỗ này là chỗ củamày chắc?Nó nhìn tôi lạ lẫm, rồi dừng lại như đang trả lời: Chỗ này là chỗ của tôi. vậy. Nólà con mèo đến ngủ ké trong phòng tôi hơn một tuần rồi, lúc đầu tôi thấy conmèo khá ngoan, đoán là mèo nhà hàng xóm lạc vào nên tôi cũng không đuổi đi.Thế mà mãi chẳng thấy ai đi tìm mèo, cũng chẳng thấy nó đi tìm nhà cũ.Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang phủ ngập cả một vùng. Giờ này bố mẹ đãđi làm. Tôi mở tủ lạnh lấy bữa sáng, gồm hộp sữa và chiếc bánh sandwich. Nhìnhộp sữa đầy, tôi chợt nghĩ đến con mèo. Mặc dù là kẻ chiếm phòng nhưng chắcnó cũng đang đói. Lặng lẽ đổ một ít sữa vào cái bát nhỏ, đặt trước miệng con mèo,tôi ra dấu cho nó uống sữa. Lúc đầu nó còn dè chừng, rồi chầm chậm tiến đến vàbắt đầu liếm láp. Nhìn kĩ thì trông nó cũng khá đáng yêu, không biết là mèo củanhà nào đây nhỉ? ***Đã đến giờ đi học của tôi, hôm nay là buổi học đầu tiên ở trường mới. Tôi đóngcửa lại, thay đồng phục. Bố mẹ tôi vẫn chưa biết sự xuất hiện của con mèo, liệu khibiết rồi, bố mẹ có đồng ý để nó ở lại không? Chắc chắn bố mẹ không thích nuôimèo đâu, mèo vào nhà thì khó mà. Có khi, bố còn tống nó ra quán tiểu hổ cũngnên ấy. Thế là, tranh thủ trường sớm, tôi ra sân sau của trường, nơi có những góckhuất với đầy cây xanh, cỏ và lá, lại còn có cả mấy miếng giẻ lau mà học sinh khóatrên vứt lại. Tôi tìm một chỗ mà tôi nghĩ có thể thành nơi trú ngụ của con mèo,bởi nó ở ngay sát phòng bảo vệ, nếu nó đói, kêu lên thì các bác cũng sẽ cho nó ăn.Tôi còn tìm thấy một hộp xốp, trong đó đựng giấy vụn của bác lao công và mấymảnh gạch. Chà chà, phải dọn dẹp chỗ này đi mới được. Tôi lùa đống gạch lá chovào bịch ni lông rồi nhón chân... vứt thẳng qua bờ tường bao quanh trường. Tiếngni lông rơi đánh bịch, cùng lúc với... tiếng kêu thất thanh:- Á á á!Cái đầu nhô lên khỏi bờ tường: một đứa con trai ăn mặc bụi bụi, đứng mấp mé nửangười lên trên, nửa thân ở dưới. Hắn nhón chân trèo qua bờ tường rồi phịch mộtcái nhảy xuống nhanh như chớp. Hắn điềm nhiên phủi bụi trên tay:- Báo bảo vệ nhé, ném gạch lung tung, tí nữa vỡ đầu người ta rồi.Mặt tôi trắng bệnh vì hoảng hốt, nhưng thấy hắn không sao, cộng thêm bộ quần áokiểu hip hop rộng thùng thình, không phải đồng phục (suy ra: không phải học sinhtrường mình), nên tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần:- Không biết ai phải báo bảo vệ nhỉ, đột nhập vào trường người khác bất hợppháp có thể bị nghi là trộm đấy.Hắn cười ranh ma:- Tưởng mỗi mình mình là học sinh trường này chắc, đây cũng vậy nè, đây học casáng cơ.- Học ca sáng mà lởn vởn ở đây làm gì? - Tôi hỏi.- Hỏi lạ! - Hắn hất cằm. - Thế ai học ca chiều mà đến sớm thế, 12h30 mới vào tiếtcơ mà, lén lút tới đây định lấy thứ gì à?Tôi quắc mắt, nhưng thấy hắn nghiêm mặt nên đành dịu giọng:- Có lấy gì đâu, chỉ là...- Chỉ là gì, là muốn lấy nhưng không lấy được phải không?- Không, chỉ là...- Đi vào phòng bảo vệ! - Hắn kéo tay tôi. - Lén la lén lút, ném đá suýt vỡ đầungười khác, người ta hỏi còn lên giọng, lên phòng bảo vệ cho biết tay.- Đừng mà... - Tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt. - Chỉ là tìm chỗ ngủ cho con mèolạc vào nhà thôi.Hắn ừ hứ:- Thế sao tìm chỗ này, trường có phải chỗ nuôi mèo đâu.- Thì có biết tìm ở đâu đâu, không lẽ vứt ra đường chắc.- Tìm ở đây. - Hắn kéo tay tôi lôi đi, tôi níu lại, mặt xanh lè xanh lét. Hắn cười:- Không bắt cóc trẻ con đâu mà sợ, đi đi, đây chỉ cho chỗ nuôi mèo.- Nhưng bây giờ gần vào tiết rồi.- Kệ, còn 5 phút nữa cơ mà.- Kệ gì, mọi người đến đông đủ rồi kìa, mà đi ra cổng với bộ dạng này chắc: quầnhip hop, áo phông, dân chơi nhỉ? - Tôi cố tình kéo dài chữ dân chơi. Hắn quắcmắt:- Thì sao, có phải giờ học đâu mà sợ. Có đi không, đi thì tan học gặp. Chẳng quathấy mèo vứt đi tội nghiệp nên mới thương. Con gái con đứa thật lắm chuyện. Đâykhông nói nhiều, 5 giờ đi.- Ừ thì 5 giờ. - Không hiểu sao khi nghe giọng quả quyết chắc nịch của hắn ta,tôi lại cảm nhận được rằng con người này có thể tin tưởng được.Buổi học trôi qua nhàm chán, lại là buổi đầu nên chủ yếu giới thiệu các môn học.Khi tôi ra cổng, hắn đã chờ từ lúc nào. Cái áo phông trắng đã chuyển sang đenthùi lùi với toàn đất và cát, trông như vừa quần nhau ở đâu vậy.- Đi không?- ...