Danh mục

Gió thổi chéo mặt hồ Hồng Nhu

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 150.08 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trước mặt, một bãi bạch đàn liễu đang tơ chạy thoai thoải theo mái đồi xuống chấm mép nước. Nhà đầy đủ tiện nghi đến nỗi Nguyên Hà chẳng cần phải thu xếp gì cà. Ông mở tủ cất túi đồ đạc vào, đặt cặp giấy lên bàn viết, thế là xong. Ông ra hiên ngồi vào chiếc ghế bập bênh uốn toàn bằng song rừng đặt sẵn đó, nhìn ra mặt hồ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gió thổi chéo mặt hồ Hồng Nhu Gió thổi chéo mặt hồ Hồng Nhu Trước mặt, một bãi bạch đàn liễu đang tơ chạy thoai thoải theo mái đồi xuống chấm mép nước. Nhà đầy đủ tiện nghi đến nỗi Nguyên Hà chẳng cần phải thu xếp gì cà. Ông mở tủ cất túi đồ đạc vào, đặt cặp giấy lên bàn viết, thế là xong.Ông ra hiên ngồi vào chiếc ghế bập bênh uốn toàn bằng song rừng đặt sẵn đó,nhìn ra mặt hồ. Bây giờ mặt trời đã lên khỏi giàn hoa bìm trước hiên. Ánhnắng trung du trải vàng rộm trên mặt hồ lặng sóng phẳng lì như gương. Nướcvà trời. Mây và núi. Bốn bề yên tĩnh một cách lạ thường. Nguyên Hà lẩm bẩmmột mình:- Ôi chao, cứ y như đi an dưỡng. Đừng suy nghĩ gì, chỉ nằm đọc sách và ngắmcảnh thì tuyệt!Cách đây vài ba chục năm, từ thời sinh viên, Nguyên Hà đã có dịp được thamgia đắp con đập chính cho hồ này. Ông đưa mắt nhìn bốn phía như cố tìm mộtchút quen thuộc còn sót lại nhưng không thấy.Ông thoáng mỉm cười, hơi buồn buồn tự chế giễu mình sao lại đến đây, cảnhvật này chỉ hợp với những đôi đang yêu chỉ muốn thế giới ngủ hết đi để mìnhhọ thức thôi, hoặc với ai có tâm sự u uẩn cần xa lánh những gì ồn ào, nhiêukhê của cuộc đời thường. Đằng này, ông đang viết giao hưởng mà lại là giaohưởng có chất bi hùng. Ông cần yên tĩnh thật - người sáng tác nào chả thế -nhưng là sự yên tĩnh tương đối, khi cần, mở cửa sổ ra chẳng hạn, là có thể cóngay không khí rộn ràng, phức tạp của cuộc sống với tất cả âm thanh đủ cáccung bậc của nó. Nguyên Hà lắc lắc đầu, thong thả vén tấm rèm che cửa náchthông sang buồng bên. Một chiếc đàn dương cầm màu cánh gián đặt chéo ởgóc phòng tuồng như đang chờ ông đến, sáng bóng, thơm nức mùi dầu sơn.Trên nắp đàn, có một chiếc lẵng nhỏ tre đan quang đầu, trong lẵng đựng mấyhòn cuội màu bằng quả trứng. Một vệt nắng lọt qua, vấp phải cửa kính nhòera, phản chiếu vào chiếc lẵng làm mấy hòn cuội bỗng lập lòe như một bônghoa lạ. Nguyên Hà ồ một tiếng khẽ, bước tới. Ông không khỏi sửng sốt. Ngườinào đặt chiếc lẵng cuội vào đây chắc hẳn không phải vô tình. Ông lặng ngườiđứng ngắm hồi lâu, xong gượng nhẹ nhấc chiếc lẵng đặt lên bệ tường, mở nắpđàn, bấm thử vào hàng phím. Tiếng đàn vang lên, tỏa ra, ấm, khẽ rung rinhnhư có ẩn một hơi thở nồng kín trong đó. Nguyên Hà đậy nắp đàn ngẩng lên.Tường phòng đặt đàn bốn bên gắn toàn bằng sỏi. Ông xoa tay vẻ hài lòng.Người thiết kế khu nhà dành riêng cho sáng tác âm nhạc này quả đã tính toánkhá.- Thưa… Cháu mời chú xơi cơm ạ.Một giọng nói hơi rụt rè cất lên sau lưng Nguyên Hà. Ông ngoảnh lại. Một côgái sơ - mi màu đỏ gạch cua hiện ra ở khung cửa chính. Cô bước vào phòng,nhẹ nhàng đặt khay cơm xuống chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, sắp bát đũa.- Sao cháu không để ở nhà ăn?- Thưa… Vì chỉ có mình chú, để chú đỡ thì giờ lên xuống, cháu mang đếnphòng ạ.- Thế thì phiền cháu quá!- Không sao đâu ạ.- Cháu là người phục vụ ở đây à? Cháu ngồi xuống đã!- Thưa vâng.Cô gái ghé vào mép ghế, đầu hơi cúi. Chiếc cằm chẻ rất ít thấy làm cho khuônmặt cô sáng lên một vẻ nghiêm trang. Nhưng mái tóc cắt ngắn, buộc rẽ ra haibên thành hai lọn mỏng, cong như hai chiếc sừng nhỏ thì lại đầy vẻ nghịchngợm.- Cháu tên là gì để chú gọi cho tiện? Công việc ở đây có vất vả lắm không? -Nguyên Hà vừa xới cơm vừa hỏi. Ông đang đói bụng, và thấy không cần thiếtphải quá ý tứ.- Cháu là Chuyền. Thưa chú, chả có gì nặng nhọc đâu. Việc của cháu là trôngnom quét dọn nhà cửa, sắp xếp nơi ăn ở và làm việc cho các chú, thế thôi. Chúcứ xơi cơm đi ạ.- À… - Nguyên Hà hất đầu về phía sau, nghĩ nhanh - Một cái tên mộc mạc… -chiếc lẵng cuội kia cháu Chuyền bày đấy à?Cô gái khẽ giật mình:- Vâng, sao kia ạ? Thế… Hình như… Không hợp lắm hả chú?- Không phải. Rất hợp là đằng khác. Giản dị, trang nhã. Cháu có con mắt thẩmmỹ tốt đấy!Cô gái đỏ mặt, cười:- Thế mà cháu tưởng chú chê, cháu sắp phát hoảng. Sau ngọn đồi kia có mộtcon suối cạn, nhiều cuội màu đẹp lắm chú ạ.- A… Để rồi chú cũng sẽ đi nhặt - Lòng Nguyên Hà bỗng bừng lên những ýnghĩ trẻ thơ - Cháu bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, đã có…- Dạ cháu ở Gia Lâm. Thưa chú… Cháu… nhiều tuổi rồi đấy ạ.Cô gái trả lời lấp lửng, có vẻ không bằng lòng. Lập tức, Nguyên Hà thấy ngaysự thất sách của mình. Không bao giờ nên hỏi tuổi phụ nữ, trừ khi đó là mộtem bé hay một cụ già!Như để tránh cho người nhạc sĩ khỏi bối rối, cô gái lảng sang chuyện khác:- Cháu vẫn thường nghe những bài hát của chú trên đài, tuần vừa rồi họ giớithiệu cả một chương trình của chú, phải không ạ?Nguyên Hà gật đầu:- Cháu có nghe à?- Vâng. Nhạc của chú hay lắm, hay mà lại đẹp!Cô gái nói một cách thật thà, đầy vẻ khâm phục. Rồi đứng dậy thu dọn bátđũa:- Thôi chú đi nghỉ. Cháu xin phép chú…Tiếng guốc khẽ khàng đi ra. Bất giác, Nguyên Hà nhìn theo cô gái. Ông đãnghe không ít lời khen, nhưng nhạc đẹp thì hình như đây là lần đầu, phải,lần đầu…Phải đến hai ngày làm quen với không khí mới và bắt lại cảm xúc ít nhiều bịđứt ...

Tài liệu được xem nhiều: