Danh mục

Gọi hồn ta đó

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 100.43 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sáng hôm sau, chuông điện thoại như những điệp khúc buồn nản lặp đi, lặp lại ở nhà ông nhưng ông không buồn nhấc máy. Âm như âm gọi hồn. Hồn ta chứ chẳng hồn ai khác. Thì cứ gọi. Ta nghe. Nguyễn Thị Minh Ngọc Chuông điện thoại reng. Ông Ứng nhấc máy. Vang lên từ đầu dây bên kia: - Làm ơn cho tôi gặp cô Phong! - Nó đi vắng rồi. Xin lỗi cô là ai? - Chào bác! Bác Đông Mặc phải không ạ?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gọi hồn ta đó Gọi hồn ta đóSáng hôm sau, chuông điện thoại như những điệp khúc buồn nản lặp đi, lặp lại ởnhà ông nhưng ông không buồn nhấc máy. Âm như âm gọi hồn. Hồn ta chứ chẳnghồn ai khác. Thì cứ gọi. Ta nghe.Nguyễn Thị Minh Ngọc -Chuông điện thoại reng. Ông Ứng nhấc máy. Vang lên từ đầu dây bên kia:- Làm ơn cho tôi gặp cô Phong!- Nó đi vắng rồi. Xin lỗi cô là ai?- Chào bác! Bác Đông Mặc phải không ạ? Cháu là Diễm Lệ, phóng viên “Phụ NữThời Báo”. Bác nói giúp Mặc Phong cho cháu xin một cái hẹn, được không ạ?- Có gấp lắm không cô? Tôi thấy cháu có vẻ bận lắm. Đi làm suốt ngày, chẳng còngiờ để sáng tác.- Nhưng sẽ thiệt thòi cho tụi cháu vô cùng nếu Tết này báo của tụi cháu thiếugương mặt của Mặc Phong.- Thôi được, tôi sẽ cố nói giúp cô.- Điện thoại của tụi cháu là...- Tôi biết mà... Hay là sáng mai, giờ này, cô gọi lại thử xem sao?- Cám ơn bác nhiều. À, bác nhớ dặn Phong cho tụi cháu một tấm hình.Gác máy. Vừa cho dầu vào quánh nhỏ, chưa kịp đập tỏi, chuông điện thoại lại réo.Tiếng chuông nghe khó chịu. Ông Ứng vặn lửa xuống, khóa đường dẫn ga. Lạibáo! Lại báo cho số Tết. Lần này là “Công Nhân Mới”. Anh phóng viên đọc sốmáy nhắn tin. Ông lấy viết chì ghi. Hữu Ứng 107-085302. Anh ta trùng tên với ôngnhưng có vẻ anh ta không biết Đông Mặc là ai, thì mong chi anh ta biết tới tên tộccủa Đông Mặc là Trần Thích Ứng.Đập một quả trứng vào quánh, đang phân vân không biết có nên đập thêm một quảtrứng nữa hay chỉ nên dùng một theo lời dặn của Phong thì chuông điện thoại lạireo. Lần này ông cương quyết không đến nghe. Mặc nó. Chắc lại báo. Báo Xuân.Chắc lại tìm Phong. Tiếng chuông kiên nhẫn, lì lợm... có vẻ như muốn réo đến hếtmức mà nó có thể... Ông chợt hốt hoảng. Hay là nó gọi mình. Ông chộp lấy điệnthoại:- Tôi đây, Đông Mặc đây!- Ông làm tôi hết hồn. Tôi biết chắc chắn sáng nay ông ở nhà và đang chuẩn bịbuổi ăn sáng. Mười lăm phút nữa cô ta mới tới. Chờ mãi mà không ai nhắc máy,tôi đâm sợ...- Sợ một tai nạn gì chăng? Hay bà sợ tôi tự tử?- Nếu ông dám làm chuyện đó, biết đâu tôi chẳng... hết thương ông?- Bà không thấy lố bịch khi nói đến ba cái chuyện yêu đương, tự tử ở tuổi tôi vớibà sao?- Dẹp đi, tôi gọi về chỉ để nhắc ông một chuyện. Lúc này quá nhiều nhà báo gặp tôingỏ ý muốn viết bài về con Phong nhà mình cho báo Tết.- Tôi hiểu, và tôi cũng lo như bà!- Vậy thì ông biết phải làm gì!- Tôi sẽ cố gắng!Máy cúp từ bên kia. Ông ngồi với bữa ăn sáng gồm một quả trứng vữa nát trướcmặt ông với lát bánh mì vuông và hình dung ra bà đang ăn sáng với cậu ta, ngườiđã một thời làm đàn em trong văn giới của ông. Chuông điện thoại vẫn réo gọi liêntục. Ban đến đúng giờ nhưng bữa ăn sáng của ông chưa xong với bản danh sách đãcó tới chín tờ báo cần liên hệ với Phong. Thời vàng son nhất của ông cao lắm cũngchỉ có sáu tờ. Nhưng lúc ấy số lượng báo chỉ bằng một phần mười mấy lúc này.Thành ra chẳng thể nói ai hơn ai. Ông cười một mình. Sao lại đi so đo với connhững chuyện ấy. Chẳng phải việc tạo nên tên tuổi Mặc Phong, đứa con gái ruộtcủa ông và bà, chính là điều ông ao ước bao lâu nay hay sao?Ban ở tư thế sẵn sàng làm việc. Cô kiên nhẫn trước những nụ cười vu vơ bất chợtcủa ông, không bao giờ dò hỏi tọc mạch như bà ấy. Cô biết phận cô. Chính đó làđiểm khiến ông quý rồi yêu cô hồi nào không hay. Còn cái quan hệ giữa bà ấy vàcậu ta, chẳng biết lúc nào. Trước hay sau lúc bà khám phá ra cái tình cảm ông dànhcho cô gái đang phụ ông ghi chép lại những trang hồi ký.- Mình làm việc đến đâu tồi?- Thưa, ở đoạn mối tình thơ đầu tiên của ông, nguyên nhân khiến ông sáng tácđược những bài thơ lãng mạn mà cho đến bây giờ nhiều cô cậu mới lớn vẫn chépvào lưu bút tặng nhau...Ông đang chạm tới nỗi đau lớn nhất của bà. Lấy nhau có một mặt con, bà mớikhám phá ra bà chưa hề là nàng thơ của ông. Công trạng lớn nhất mà bà ấy đónggóp vào đời ông là tạo hứng khởi cho ông viết kịch. Sống chung với một người đànbà có tính cách mãnh liệt như bà ấy, ông mới hiểu con người ta có thể bị xé tướtlàm đôi để đấu tranh với nhau, đồng thời có thể thỏa hiệp để cùng tồn tại.- Ông đang nói đến những đồi cát hoang dã ở vùng cực nam Trung bộ và ngườithiếu nữ chập chờn trong nắng trưa lóe sáng...Đó là chuyện mẹ của Chuyên: bà Thiên. Mười mấy năm sau gặp lại, ông sững sờtrước cô con gái mà bà đã có với một người đàn ông khác. Với bà Thiên, khôngphải là tình yêu, chỉ là độ cảm trước một vẻ đẹp... như người ta vẫn cảm biển cát,đồi trăng, dứa hoang, cỏ long chong chạy loăn xoăn trên cồn triều rút... Còn vớiChuyên, ông yêu thật sự. Yêu đến độ không dám chạm đến đời nhau. Sợ vỡ. BàThiên nhăm nhăm chỉ muốn giết ông. Chỉ sau khi biết được con gái mình vẫn còntrinh trắng khi về với chồng bà mới đến khóc lạy cám ơn ông, mà không hiểu rằngbi kịch đời Chuyên bắt đầu từ đó...Chuông điện thoại lại reng. Ông lại ghi thêm số điện thoại thứ mười của một cộngtác viên báo Sàigòn Sống Trẻ 090709139. Ban nhìn ông ái ...

Tài liệu được xem nhiều: