Thông tin tài liệu:
Ngọc gửi cho tôi bức điện tín báo tin má chết. Bức điện tín chạy vòng vèo như thế nào mà mãi hai ngày sau mới tới tay tôi. Khi tôi theo chiếc xe đò tốc hành tìm tới thì má chỉ còn là một nhúm tro trong lọ .Tôi cùng Ngọc đến chùa Ngũ Phúc - ngôi chùa nhỏ nằm ở một con đường vắng chuyên nhận cất tro thờ phượng cúng kiễng.Chiếc lọ màu xanh sứ lạnh lùng kê trên kệ chen cùng với nhiều lọ khác, chỉ có tấm ảnh má chụp từ thời xuân sắc là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai Đồng Bạc Lộcvietmessenger.com Khuê Việt Trường Hai Đồng Bạc LộcNgọc gửi cho tôi bức điện tín báo tin má chết. Bức điện tín chạy vòng vèo như thế nào màmãi hai ngày sau mới tới tay tôi. Khi tôi theo chiếc xe đò tốc hành tìm tới thì má chỉ còn làmột nhúm tro trong lọ .Tôi cùng Ngọc đến chùa Ngũ Phúc - ngôi chùa nhỏ nằm ở một conđường vắng chuyên nhận cất tro thờ phượng cúng kiễng.Chiếc lọ màu xanh sứ lạnh lùng kêtrên kệ chen cùng với nhiều lọ khác, chỉ có tấm ảnh má chụp từ thời xuân sắc là của má ,còn không gian ở ngôi chùa như mang một điều gì đó buồn buồn tôi không giải thích nổi.Giống như những người đến thăm thân nhân được gửi cốt ở đây ,tôi gửi lại chùa chiếcphong bì mấy trăm ngàn , uống một ly trà nóng do vị sư giữ chùa rót mời, rồi theo Ngọcbước ra đường. Tôi không chút đau lòng, cũng chẳng nhỏ được giọt lệ nào. Tôi hiểu có thểbởi trong cuộc đời lưu lạc của mình, má đã bứt lìa tôi ra khỏi bà từ khi bà sinh ra tôi.Cho đếnkhi trở thành một con người đã lăn lộn qua bao nhiêu khổ đau của cuộc sống , tôi mới tìmgặp được má. Nhưng khi đó thì đã muộn màng. Thậm chí tôi chẳng hiểu tại sao má lại cóthể bỏ tôi ra đi khi tôi còn đang ngơ ngác và bơ vơ trong cuộc sống .Ngọc là em ruột tôi, nhưng má đã giấu kín điều đó khi bỏ ba tôi đi theo người đàn ông củamình. Thậm chí tôi cũng không tin rằng trên đời này mình lại có một đứa em ruột thịt. Nhưngdù thế nào đi nữa thì tôi cũng có một đứa em gái. Ngọc đã ổn định cuộc sống ở Sài Gòn,hiện em đang làm nghề uốn tóc, mở một tiệm nhỏ ở Hàng Xanh. Quán của em khá đôngkhách nên cuộc sống chẳng có gì phải lo toan. Chồng em là một anh chàng lanh lợi, giỏigiang, chuyên chạy mối cho các tay kinh doanh đất đai. Hiền, chồng Ngọc , thường xuyênvắng nhà và khi tôi vào Sài Gòn chịu tang má, tôi cũng không gặp được. Nghe nói Hiền đã điCần Thơ đề làm ăn. Trước khi tiễn tôi về Nha Trang, Ngọc đưa cho tôi một gói nhỏ. Ngọcnói :- Em không hiều tạí sao má lại dặn khi nào gặp anh thì đưa anh. Anh chơi tiền cổ à ?Tôi chẳng hiểu Ngọc nói gì :- Tiền cổ gì đâu?Nhưng đến khi ra sân ga, mở bọc nhựa đã vàng, nhìn thấy hai tờ giấy bạc xưa được má bọctrong một mảnh giấy báo cũ, tôi mới hiểu tại sao Ngọc lại hỏi tôi điều đó. Đó là hai đồng bạclộc. Đó cũng là câu chuyện mà tôi tưởng rằng thời gian đã rơi vào quên lãng, má của tôicũng đã quên. Nhưng cho đến phút cuối đời má vẫn còn nhớ. Má muốn tôi nhận hai tờ bạcđó dù rằng bây giờ chẳng ai biết dùng nó để làm việc gì. Câu chuyện chỉ nhắc về một ngàymưa buồn bã . °°°Má bỏ tôi đi khi tôi còn quá nhỏ. Tôi không hiểu được rằng tình yêu với một người đàn ôngcó thể làm cho người phụ nữ có thể đành đoạn bỏ con mình ở lại . Chẳng bao lâu sau thì batôi cũng có một người đàn bà khác. Đó là một cô đào cải lương của một đoàn hát thườngđến các làng che bạt biểu diễn. Lúc đó tôi còn nhỏ quá không hiểu rằng tình yêu là một thứthuốc phiện, chính vì nó mà nhiều khi con người không đủ lý trí làm tan nát câ một gia đinh.Tình yêu riêng của má tôi và cả ba tôi đã đem lại sự bất hạnh cho tôi. Từ một đứa trẻ có chamẹ, tôi trở thành vô gia đình, may mà bà tôi lúc đó còn khỏe, đem tôi về ở với bà .Bà nội tôi là một người đàn bà ít học . Nội chỉ nhìn được mặt chữ để đọc Lục Vân Tiên,Chinh Phụ Ngâm hay Kim Vân Kiều. Dường như với nội, ba cuốn thơ đó là tất cả vănchương của thế gian này gom lại. Những buổi chiều bóng cây tỏa mát trong vườn, nội cứ lắclư võng, kêu tôi nhố tóc ngứa rồi đọc thơ, những câu thơ nội đọc chữ mất chữ còn ăn sâuvào tiềm thức tôi : Thôi thôi ,ngồi đó chớ ra. Nàng là phận gái ta là phận trai , hoặc Trămnăm trong cõi người ta. Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.Trải qua một cuộc bể dâunhững điều trông thấy mà đau đớn lòng . Tôi lớn lên bằng những đồng bạc nội kiếm đượcbằng nghề làm cỏ lúa, cỏ khoai, hay hôm nào không có việc thì nội lại dắt tôi đến cánh rừngngập mặn gần bờ sông bắt con cá con cua về bán kiếm sống qua ngày.Tôi có một thời thơ ấu trần trụi và buồn bã bên cạnh bà nội tôi. Rồi tôi được bà nội gửi đihọc ở nhà một ông giáo làng. Không khí lớp học ngày đó sao mà thiêng liêng với tôi đến thế .Trường của ông giáo là một ngôi nhà tranh vách đất. Lớp học là những tấm gỗ được kê cao,một tấm gỗ khác kê thấp hơn làm ghế cho học trò ngồi. Mỗi ngày thứ bảy thay vì dạy học,ông giáo lại kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện cổ tích . Cách kể chuyện của ông theokiều truyện Ngàn lẻ một đêm , không bao giờ ông kể hết câu chuyện, luôn để đoạn kết quatuần sau. Nếu học trò nào bỏ học trong tuần sê không được dự buổi học có kể chuyện cổtích. Ham chơi nhưng cũng ham nghe chuyện cổ tích, cho nên tôi chẳng bao giờ bỏ học .Giờ đây, vốn chuyện cố tích của tôi có rất nhiều cũng chính nhờ vào thời gian đi học ởtrường ông giáo làng .Ở với nội như thế, nhưng tôi vẫn thường xuyên đến thăm má tôi. Sau khi má tôi và ba tôichia tay nhau , má lấy một ngư ...