Danh mục

Hai mươi tám chiếc quẩy

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 0.00 B      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lũ học sinh lớp 10 chúng tôi luôn ra khỏi nhà với chiếc túi rỗng tuếch trong khi có vô số thứ phải cần đến tiền. Kì này, trang truyện ngắn báo Mực Tím dành tặng bạn một món quà từ nhà văn Dili, cây bút nổi tiếng với thể loại truyện kinh dị và hài hước. Truyện ngắn chị viết cho Mực Tím trong sáng và rất dí dỏm. Lũ học sinh lớp 10 chúng tôi luôn ra khỏi nhà với chiếc túi rỗng tuếch trong khi có vô số thứ phải cần đến tiền. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai mươi tám chiếc quẩy Hai mươi tám chiếc quẩyLũ học sinh lớp 10 chúng tôi luôn ra khỏi nhà với chiếc túi rỗng tuếch trong khi cóvô số thứ phải cần đến tiền.Kì này, trang truyện ngắn báo Mực Tím dành tặng bạn một món quà từ nhà vănDili, cây bút nổi tiếng với thể loại truyện kinh dị và hài hước. Truyện ngắn chị viếtcho Mực Tím trong sáng và rất dí dỏm.Lũ học sinh lớp 10 chúng tôi luôn ra khỏi nhà với chiếc túi rỗng tuếch trong khi cóvô số thứ phải cần đến tiền. Trong những giấc gà gật trên lớp, tôi hay nhìn thấynhững tờ 2.000 nhịn quà sáng của mình nhân bản lên thành cả chồng dày cộm, rồicái lũ nhân bản ấy tự bay vào căng tin biến hình thànhđám cóc - ổi - xoài dầm, bay lên chợ Hôm hóa ranhững bộ váy áo xùm xòe, sành điệu. Người ta vẫn nóituổi 56 là tuổi khôn ngoan nhất; 46 là tuổi thành đạtnhất; tuổi 36 rõ ràng quyến rũ nhất; 26 chất đầy nhiệttình và hoài bão; còn tuổi 16 thì sao nhỉ? 16 là tuổi“khao khát ẩm thực” nhất. Ý tôi là… cái từ rất văn hoaấy có nghĩa là… khi người ta ở tuổi 16, những giấc mơsẽ không còn mang hình ảnh tòa lâu đài, chàng hiệp sĩvà cô công chúa nhỏ mà có dáng dấp hiện thực của mộtkhu chợ chất đầy nem tai, bánh bột lọc, bánh gối, búnriêu, bánh đa cua, chè thập cẩm, sữa chua đánh đá, táodầm, me xào…Một tối, tôi và ba kẻ khác gồm Thủy bà già, Tuấn bê,Thành din tình cờ đạp xe qua phố Phan Bội Châu. Tứcthì từ đầu phố, một mùi thơm lừng, béo ngậy vô cùng quen thuộc dậy lên khiếnnhững công dân tuổi 16 bàng hoàng, ngơ ngẩn. Ngay cả người có khứu giác tồi tệnhất cũng nhận ra đó là mùi vị tuyệt ngon của món quẩy nóng. Phố Phan Bội Châukhi ấy chưa trở thành phố “giày hàng thùng” như bây giờ, nó vẫn còn là “phốquẩy” với rất nhiều hàng quẩy rán nóng giòn. Người bán hàng có một chảo mỡ tođùng luôn sôi sùng sục. Những thẻo bột trắng tinh nhỏ xíu sau khi được thả vàochảo nở bung ra thành chiếc quẩy vàng ươm, thơm lựng. Quẩy Phan Bội Châukhông to tướng như những hàng quẩy trên phố Cầu Gỗ hay trong ngõ chợ ThànhCông. Nó chỉ xíu xiu bằng ngón tay người lớn, vì thế cũng thơm ngon và mềmhơn. Người ta ăn quẩy với món nước chấm truyền thống trộn đu đủ, cà rốt tháivuông, thả thêm vài cọng rau mùi thái nhỏ và chút tương ớt cay xè.Bấy giờ là một tối hoàn toàn giá lạnh. Lửa thì vẫn bập bùng từ lò than rán quẩy vàmùi hương ấm áp rõ ràng khiến chúng tôi đạp xe chậm hơn. Thủy bà già có dángngười nhỏ thó nhưng là đứa kém kiểm soát nhất trong vấn đề ăn uống. Mỗi lầnngồi ở một hàng nộm bò giữa chợ, nó thường lúng búng nhai bò khô trong miệngtrong khi một mắt đắm đuối liếc nhìn hàng chè, một mắt dịu dàng ngước qua hàngốc luộc. Chưa biết chừng tai phải nó nghe lanh canh tiếng kéo cắt thịt bò khô, taitrái đuổi theo tiếng lèo xèo mỡ rán từ quầy nem chua, cùng lúc hai cánh mũi phậpphồng hít hà mùi thơm đang bốc khói từ nồi riêu cua váng gạch.Thủy bà già buột miệng.- Bây giờ mà có tiền ăn quẩy nhỉ.- Tao có - Tôi cũng buột miệng.- Có bao nhiêu. - Ba cái miệng đồng thanh.Tôi móc túi rút ra đám tiền lẻ rồi vừa đếm vừa nâng niu vuốt cho thật phẳng.- Hai ngàn tám, đủ hai tám chiếc.Chúng tôi hồ hởi dựng xe. Đường hoàng kéo ghế chọn chỗ ngồi. Trịnh trọng gọi“Cho một đĩa quẩy nóng”.Những hàng quẩy thường bán giá 200 đồng một chiếc. Riêng “phố quẩy” Phan BộiChâu sáng tạo “hàng độc” với kiểu dáng quẩy tí hon nên bán giá 100 đồng mộtchiếc. Không cần quy ước nhưng chúng tôi đều ngầm hiểu rằng mỗi đứa chỉ đượcmột suất bảy chiếc.Người bán hàng bê ra một đĩa quẩy khổng lồ. Đó là cách bán hàng của họ, thườngmang ra hẳn 40 chiếc hoặc 50 chiếc cho chẵn, còn thừa bao nhiêu sẽ trừ tiền đi bấynhiêu. Chúng tôi múc tương ớt vào bát nước chấm, trộn đều lên, nếm thử một cáchcầu kì rồi sau rốt nhón một chiếc quẩy, nhúng vào bát. Từ lúc đó chẳng ai nói vớinhau câu gì. Tất cả thả toàn bộ tâm hồn và cảm xúc vào đĩa quẩy.Bình thường chiếc quẩy này chỉ chia thành hai miếng là hết, nhưng chúng tôi ăndè, cắn tận làm ba. Vừa ăn vừa đếm nhẩm, vậy mà hai mươi tám chiếc đã hết xoẳnmột cách nhanh chóng. Song Thành din dường như đếm nhầm, hoặc hào hứng quámà quên mất không đếm ở chiếc quẩy thứ bảy. Chúng tôi tròn mắt kinh ngạc nhìncậu ta từ từ đưa chiếc quẩy thứ tám lên miệng. Lập tức ba cái miệng còn lại cùngđồng thanh bằng những tiếng thì thào, mà nếu có thể được thì chúng tôi đã hét lênthất thanh rồi.- Hết tiền rồi.Chiếc quẩy đang hùng dũng tiến được nửa đường vào hàm răng còn tàn dư vàichiếc sún vội giật nảy mình lùi ra xa như thể trong ấy có gián điệp. Thành din thấtkinh nhìn chiếc quẩy rồi bỏ tọt xuống đĩa như vừa phát hiện ra nó bị tẩm độc dược.Cậu ta nhún vai lắc đầu với đĩa quẩy một cách chán ngán.- Quẩy này chỉ ăn vài chiếc là ngấy.- Công nhận, nhất là hôm nay lại ăn tối no rồi. - Thủy bà già cố gắng nói to lên chocả người bán hàng cũng nghe thấy.- Ngay cả đói cũng không thể ăn nhiều được, ngấy lắm. - Tuấn bê phụ họa, giọngcũng to một cách khác thường.- Ừ, ăn chơi thế thôi chứ ăn thêm nữ ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: