Danh mục

Hai Người

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 120.22 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mười tám tuổi, giã từ quê nội Nha Trang tôi về Cần Thơ ở với bà ngoại. Cả bà nội và bà ngoại hồi ấy đối với tôi đều khắc nghiệt. Một đứa con gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, sống với bà nội rồi bà ngoại suốt một thời thơ ấu, tôi như một cái cây tự phát mà lớn, chẳng ai chú ý gì đến những biến chuyển trong tâm hồn hay thể xác của tôi. Hai mươi tuổi, tôi lấy chồng. Tôi quyết định lấy chồng chỉ vì cái tát và một câu nói của bà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai Ngườivietmessenger.com Đào Thị Thanh Tuyền Hai NgườiMười tám tuổi, giã từ quê nội Nha Trang tôi về Cần Thơ ở với bà ngoại. Cả bà nội và bàngoại hồi ấy đối với tôi đều khắc nghiệt. Một đứa con gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, sống với bànội rồi bà ngoại suốt một thời thơ ấu, tôi như một cái cây tự phát mà lớn, chẳng ai chú ý gìđến những biến chuyển trong tâm hồn hay thể xác của tôi. Hai mươi tuổi, tôi lấy chồng. Tôiquyết định lấy chồng chỉ vì cái tát và một câu nói của bà ngoại khi tôi đi chơi về khuya:- Con gái con đứa, đi chơi đêm có ngày chẳng ra gì.Ðêm đó, nằm vắt tay lên trán, tôi điểm lại hết trong trí nhớ của mình những người đang theođuổi, tán tỉnh tôi. Ðầu óc của một đứa con gái hai mươi tuổi, nhiều tự ái đối với gia đình,nhiều kiêu hãnh đối với những đứa con trai vây đuổi xung quanh, chỉ có một ý nghĩ duy nhấtlà làm thế nào ra khỏi nhà bà ngoại một cách kiêu hãnh. Kiêu hãnh ở đây có nghĩa là có xeđưa, xe rước; có pháo nổ đì đùng; có áo dài, khăn cưới.Trong số các ứng cử viên trong ý nghĩ của tôi lúc đó, Hùng là nhân vật sáng giá nhất: cao, to,đẹp trai, con nhà giàu, lớn tuổi hơn tôi và ít nhất là Hùng chỉ tán tỉnh tôi bằng những ánh mắtnhìn là lạ chứ không như những đứa con trai khác với những lời tán hươu, tán vượn. Ngàyhôm sau, tìm đến Hùng, chẳng cần dông dài, tôi nói thẳng:- Nếu anh thương tôi, ngay ngày mai anh đến nhà tôi và xin phép cưới tôi, còn nếu khôngngày mốt tôi sẽ về Nha Trang.Trong ngày hôm ấy, Hùng cuống quýt thuyết phục gia đình. Và ngay ngày hôm sau, một lễdạm ngõ đã xảy ra đúng như cái kịch bản tôi xây dựng trong đầu đêm trước.Cuộc hôn nhân không thành công ngay đêm đầu sống chung. Tôi không chịu đựng nổinhững sự va chạm thô bạo về mặt thể xác giữa hai người khác phái. Ngần ấy tuổi nhưngthuở đó chưa hề có một đứa con trai nào hôn tôi. Tôi chưa hề biết đến những âu yếm, vuốtve của người yêu, làm sao tôi đủ tinh tế để thấy được những cố gắng và sự thất bại củaHùng khi không chinh phục được tôi. Những ngày sau đó, mọi cố gắng của Hùng đều vô ích.Tôi luôn luôn có một cảm giác sợ hãi khi đêm về phải đối diện với chồng mình. Từ đó, Hùngthay đổi dần dần. Những ân cần chiều chuộng đối với tôi ngày càng thưa, và cho đến mộtngày tôi bắt gặp Hùng với một người con gái khác, lúc đó tôi đã có hai đứa con và một cáibào thai chưa đầy hai tháng. Cho dù cuộc sống vợ chồng với Hùng vẫn đầy cảm giác sợ hãinhưng không hiểu sao tôi là một người đàn bà mắn con. Năm đó tôi hai mươi lăm tuổi.Hai mươi lăm tuổi, tôi chưa lường được cuộc sống trước mắt sẽ như thế nào với cảnh phảinuôi con một mình. Sau khi ra toà ly dị, Hùng đi vượt biên. Tôi một mình với hai đứa connhỏ: đứa lớn năm tuổi, đứa nhỏ ba tuổi. Cái bào thai trong bụng tôi đành quyết định phải bỏ.Nhưng định mệnh đã giữ nó lại, tôi buộc phải bước xuống khỏi cái bàn trong nhà hộ sinh bởivì lúc đó tôi đói quá. Người ta sợ tôi không đủ sức chịu đựng, nhưng chủ yếu là do tôi sợchết, tôi sợ hai đứa con nhỏ sẽ bơ vơ.Cái đói, cái nghèo thực sự đến với mẹ con tôi. Con tôi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.Tôi lầm lũi buôn gánh, bán bưng. Trước mắt tôi lúc đó chỉ có những đứa con, mấy mẹ contôi chỉ có một con đường duy nhất: Phải sống cho dù thế nào. Không ngờ cái bào thai trongbụng tôi lại là bào thai đôi. Tôi đẻ liền một lúc hai đứa mà không hề biết rằng mình đã mangchúng trong vòng chín tháng mười ngày. Sự vất vả vì công việc, sự thiếu ăn của tôi đã khiếnchúng chỉ có mỗi đứa một ký tư khi ra đời Những tháng ngày sau đó, chỉ có toàn nước cháovới muối cho chúng vì tôi không đủ sữa và không có tiền mua đường cho con ăn, nhưngkhông hiểu sao chúng vẫn lớn, vẫn lăn lóc mỗi ngày với tôi cùng quán bánh bèo trước nhà.Mấy mẹ con tôi sống dựa dẫm vào nhau. Tôi nhin vào chúng để thấy mình phải sống, chúngdựa vào tôi vì chúng chỉ là những đứa trẻ con...Rồi số phận cũng đã mỉm cười với tôi trong lúc cùng cực nhất. Người ta đến thuê nhà tôi đểlàm trạm thu mua lương thực. Lúc đó, vì đói quá tôi chỉ biết yêu cầu người ta cho gạo đủ ănmà không hề suy tính rằng tiền thuê nhà lẽ ra cũng không phải nhỏ. Cuộc sống bắt đầu đổikhác, tôi dẹp gánh bánh bèo thay bằng một tủ thuốc lá. Hồi ấy, thuốc lá người ta lót tay chotrạm thu mua dùng không hết, bán rẻ lại cho tôi. Ai muốn nói nhỏ gì với người trong trạm, chỉcần nói với tôi. Cuộc sống thay đổi dần. Ðó là năm tôi hai mươi chín tuổi.Một thời gian, trạm thu mua lương thực giải thể. Lúc đó, tôi đã có một số vốn kiến thức vềbuôn bán gạo. Những người lái buôn ngày trước thỉnh thoảng đến nhà tôi và hỏi thăm mộtvài kinh nghiệm. Tôi quyết định đi buôn gạo. Người đàn bà với một nhan sắc khá mặn mòi,không có chồng ràng buộc bao giờ cũng thành công hơn những người khác trong lĩnh vựcbuôn bán, và cũng chỉ bởi vì tôi có một quyết tâm quá lớn: phải có những gì tốt đẹp nhất chonhững đứa con. Tôi lầm lũi mà đi, những cuộc mua bán đều được trả giá sòng phẳng. Tôibất chấp mọi ...

Tài liệu được xem nhiều: