Thông tin tài liệu:
I dont know but I believe... thats something are mean to be... and that you make a better than me evryday I love you... Âm thanh êm dịu của bài hát mịn màng như những con sóng đang lăn tròn vào từng ngón chân Khánh. Làn nước biển mát dịu làm tâm hồn anh thật sảng khoái, thanh thản. Hoàng hôn đang dần buông xuống lắng dịu lại trên mặt biển thật là đẹp
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hàn Gắn trái timHàn Gắn trái timI dont know but I believe... thats something are mean to be... and that you make abetter than me evryday I love you...Âm thanh êm dịu của bài hát mịn màng như những con sóng đang lăn tròn vàotừng ngón chân Khánh. Làn nước biển mát dịu làm tâm hồn anh thật sảng khoái,thanh thản. Hoàng hôn đang dần buông xuống lắng dịu lại trên mặt biển thật làđẹp. Anh rất thích màu xanh của bầu trời hơi ngả sang xám đen của hoàng hôn,một màu sắc cô độc thật buồn tẻ và lẻ loi cũng như chính anh. Khánh khẽ nhắmmắt, mũi anh ngửi được thoang thoảng hương vị mặn mà của không khí miền biểnvà anh thấy đâu đó có hình bóng của Dũng cùng quá khứ hiện ra...Lần đầu tiên anh gặp Dũng cách đây đã một năm, khi anh còn chỉ là một cậu họcsinh lớp 12 khù khờ. Anh còn nhớ lần đó, khi ngồi uống nước ở căn tin của trường,vừa nhâm nhi chai nước cam, anh vừa coi lại mấy bài toán mẫu mà thầy dạy Toáncủa anh đã cho vì lát nữa đây anh sẽ có một bài kiểm tra 15’. Chợt một giọng nóilàm cắt ngang sự chăm chú của anh:- Xin lỗi, cho mình ngồi chung bàn nha. Căn tin đông quá!Khánh giật mình ngẫng mặt lên và bắt gặp một nụ cười thật dễ thương của mộtchàng trai. Một khuôn mặt thật sáng sủa, dễ mến cứ như là tài tử Hong Kong vậyđang nhìn anh chờ đợi. Khánh mĩm cười đáp lại với anh ta và khẽ gật đầu. Ngườibạn mới này cười và cám ơn Khánh rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh.Khánh vốn ít bắt chuyện với ai cộng thêm phần anh rất ít nói, nên anh dán đôi mắtcủa mình vào quyển tập Toán trước mặt.- Um... bạn tên gì vậy? – Người bạn mới ngập ngừng hỏi.Khánh nhoẻn cười ngẫng đầu lên đáp:- Mình tên Khánh. Còn bạn?Người bạn mới này lại nở một nụ cười thật dễ thương:- Còn mình tên Dũng. Học lớp 12A2.Khánh nhận thấy nụ cười của người bạn mới này rất dễ gần gũi và thân thiện. Cócái gì vừa ấm áp, vừa hiền hậu ấn chứa bên trong nụ cười ấy.- Còn mình học lớp 12A6. – Khánh đáp.Dũng khẽ nhún vai:- Mình biết bạn học lớp đó, nhưng không biết bạn tên gì thôi.Khánh tròn mắt nhìn Dũng. Rồi Dũng lại mỉm cười hỏi tiếp:- Bạn cũng thích nước cam à?Khánh chợt nhận ra rằng trên tay Dũng cũng đang cầm một chai nước cam như anhvậy.- à phải! Mình chỉ thích uống nước cam thôi.Dũng hút một hớp nước cam trong chai rồi nhìn vào quyển tập trước mặt Khánhkhẽ hỏi:- Chút nữa bạn có kiểm tra Toán à?Khánh bèn đáp:- ừ, kiểm tra 15’ thôi.Dũng chậm rãi ngẫng mặt lên nhìn Khánh.- Chữ của bạn đẹp lắm, như chữ của con gái vậy.Khánh đỏ mặt. Dũng vội trấn an:- Mình không có ý chọc đâu, ý mình là chữ của bạn đẹp như... chữ của con gáithôi.Khánh phì cười:- Ơ... câu này cũng đâu khác gì câu hồi nãy?Dũng cũng nhận thấy điều đó nên cả hai nhìn nhau phá lên cười thật vui vẻ.Bất chợt một hồi chuông reo dài báo hiệu đã hết giờ giải lao. Dũng mĩm cười nhìnKhánh vô tư nói:- Chúc bạn làm bài tốt nhe.Rồi Dũng tiếp lời luôn không kịp để Khánh nói lời nào.- Hẹn ngày mai nha, nhớ chừa chỗ ngồi cho mình nữa đó.Khánh bật cười rồi nhẹ gật đầu đáp với theo Ỏđược thôi...Õ, mà anh cũng khôngbiết Dũng có kịp nghe hay không nữa vì anh ta đã chạy lên cầu thang mất hút rồi.Anh bỗng phì cười, không hiểu tại sao trong lònh anh lại cảm thấy vui đến vậy.Một người bạn mới của anh đây chăng?Giờ giải lao ngày hôm sau, Khánh lại ngồi ở căn tin với chai nước cam trong tay.Hôm nay anh chẳng có bài gì để xem lại cho nên anh không mang theo tập để học.Anh tự hỏi không biết Dũng có xuống gặp anh hay không nữa. Không có tập họcđể giết thời gian nên anh có cảm giác như thời gian bị kéo giãn ra gấp mấy chụclần vậy.Cuối cùng Dũng cũng xuất hiện cùng với nụ cười dễ thương ngày hôm qua củaanh. Dũng kéo ghế ngồi đối diện với Khánh, rồi lớn tiếng kêu một chai nước cam.Khánh phì cười hỏi:- Lại cam, không ngán sao?Dũng nhìn Khánh nheo mắt:- Không ngán, uống cam thấy dễ chịu hơn mấy thứ kia.Rồi Dũng hỏi lộ vẻ quan tâm:- Hôm qua làm bài được không?Khánh vờ nhăn mặt đáp:- Thầy chơi ác quá, chỉ làm được có 2 bài thôi.Khuôn mặt Dũng thấy xìu đi thấy rõ. Dũng nói:- Vậy mấy bài kia khó lắm hả?Khánh đáp:- ừ, ác ‘ve kiu’ luôn...Dũng sụ mặt xuống:- Thôi đừng buồn, bài kiểm 15’ thôi mà, cũng không sao đâu. Mấy bài sau cố gắnglên, Dũng không giỏi Toán lắm nên cũng chẳng biết giúp được gì nữa.Khánh vờ cười buồn với Dũng. Thấy vậy Dũng bèn hỏi:- Nhưng mà đề ra mấy bài vậy?Khánh dơ hai ngón tay lên rồi nhìn Dũng phì cười. Dũng cũng nhịn không đượcphá ra cười theo Khánh gần như sặc vì nước cam.- Hay ha, được lắm 1-0 rồi.Khánh vừa cười vừa nói:- Xin lỗi, chọc Dũng chút thôi mà.Nói rồi cả hai lại phá ra cười.Không hiểu sao trong lòng Khánh bây giờ thật sự cảm thấy vui, anh vui lắm. Từtrước tới giờ anh chưa có người bạn nào vui đến như vậy cả. Trong lớp anh vốn ítnói, ít giao tiếp với bạn bè cho nên cũng chẳng có ai bắt chuyện với anh chứ đừngnói gì tới chuyện đùa giỡn với anh. Cho nên ...