Danh mục

Hắn Và Tôi

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 153.77 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Dẫu biết rằng, tình yêu bao giờ cũng có ngôn ngữ riêng của nó. Nhưng sao, những người yêu nhau họ cứ muốn nghe mãi cái giai điệu "Anh yêu Em", hay "Em yêu Anh" mà không bao giờ thấy chán. Ngay cả hắn cũng vậy, vẫn cứ thèm nghe chi lạ. Lắm lúc đến thăm một gia đình bằng hữu nào đó, nghe vợ chồng họ gọi nhau "Anh à!" hay "Em ơi!" tự nhiên hắn tủi thân quá. Hắn bước vội ra sân châm một điếu thuốc để nghe mặn cả bờ môi. Hắn chỉ muốn đi lang...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hắn Và Tôivietmessenger.com Hoài Hương Hắn Và TôiDẫu biết rằng, tình yêu bao giờ cũng có ngôn ngữ riêng của nó. Nhưng sao, những ngườiyêu nhau họ cứ muốn nghe mãi cái giai điệu Anh yêu Em, hay Em yêu Anh màkhông bao giờ thấy chán. Ngay cả hắn cũng vậy, vẫn cứ thèm nghe chi lạ. Lắm lúc đếnthăm một gia đình bằng hữu nào đó, nghe vợ chồng họ gọi nhau Anh à! hay Em ơi!tự nhiên hắn tủi thân quá. Hắn bước vội ra sân châm một điếu thuốc để nghe mặn cả bờmôi.Hắn chỉ muốn đi lang thang, mặc cho sương xuống ướt đẫm đôi bờ vai. Tôi đã bảo,nhưng hắn đâu có nghe tôi. Thôi đừng rung động nữa. Tôi nói với hắn như vậy. Và cũngđừng xao xuyến, càng không nên thao thức. Hãy ngủ yên đi. Có nuối tiếc thì cũng đã quarồi. Hãy cúi đầu im lặng, mặc cho ngọn sóng đời đưa đẩy. Có những lúc tôi rủ hắn leo lênđỉnh buồn cao ngất mà nghe gió lộng bạt ngàn, mà nhìn những đám mây lững lờ bay qua,bay qua mãi, mà không cần biết mây trôi về đâu. Giữa bầu trời mênh mông rộng lớn ấy,liệu mây còn một chỗ để dung thân? Tôi với hắn giữa mênh mông cuộc đời, có nghĩa gìđâu! Trong vũ trụ, ở cõi vô thường này, nhìn hoàng hôn phủ xuống đỉnh buồn, càng buồnhơn. Cả khoảng trống, chỉ còn lại hắn, tôi và những vì sao nhấp nháy. Vâng, mới chỉ cómột năm thôi mà tóc tôi đã điểm trắng sương rồi. Nhưng không sao. Tóc bạc thật đấy,nhưng lòng tôi đâu có bạc. Tôi thực lòng thương hắn lắm, cho nên hắn ở đâu thì tôi ở đó.Thậm chí có những lúc giọt sầu tuôn rơi thì chính hắn lại ấp ủ, dỗ dành tôi. Có lẽ hắn sợtôi không chịu đựng nổi những cơn thịnh nộ của biển lòng. Đã từ lâu, từ cái ngày quêhương tan tác, những đứa con của mẹ Việt Nam lìa tổ xa bầy, hắn và tôi xuôi ngược đóđây. Cuộc sống không còn đặt cái ăn quan trọng, mà chính cái phần tinh thần đối với hắnvà tôi mới đáng nói đến. Hắn rất muốn hướng thượng nên không thích quay đầu nhìn lạinhững gì đã qua đi. Nhưng hắn quên một điều, khối óc của hắn lại là một quyển tự điển.Tôi đã từng nói với hắn : Cố quên chỉ càng làm thêm nhớ, cho dù thời gian là liều thuốcmàu nhiệm. Nhưng vết thương vẫn để thẹo trong đời.Từ khi tôi lọt lòng Mẹ, cho đến năm lên mười, trong ký ức của tôi chỉ có nhạc và thơ. Mẹtôi thường dỗ tôi, ru tôi ngủ bằng những bài thơ, tiếng nhạc, mà mãi cho tới bây giờ tôivẫn còn nhớ đến. Rồi tuổi thơ qua đi, tôi lớn lên cùng hắn trong vòng tay của mẹ hiền. Cóđiều, mãi đến năm hai mươi tuổi tôi mới nhìn thấy mặt người đã tạo ra vóc dáng mình.Tôi lạnh lùng đứng nhìn ông ấy. Và hắn cũng chẳng tỏ ra xúc động tí nào. Đứng trướcmặt tôi là một con nguời đã làm cho mẹ tôi khóc thật nhiều mỗi lần bà ru tôi ngủ. Tôi đãtừng nghe và thuộc tên ông từ suốt quãng tuổi thơ của tôi. Kể từ đêm đó, tôi và hắn càngđi xa hơn, xa hơn nữa.Tôi và hắn dìu nhau đi không kể đêm hay ngày, dưới những trận roi đời rát mặt. Cũng từđó, hắn và tôi bơ vơ chi lạ, dắt nhau đi trong thăng trầm của thế sự. Và nổi trôi nhưnhững cánh lục bình. Lắm lúc tôi phải nuốt ngược những dòng nước mắt đang chực tràora. Tôi cảm thấy tủi thân lắm lắm. Hắn cũng hiểu rằng trong lòng tôi thực sự điêu tàn.. cónhững đêm ngồi dệt mộng vào thơ, mà nghe ray rứt cho nỗi thống khổ của quê hương,đất nước. Lòng tham lam đố kỵ, sân si của con người và chiến tranh tàn bạo đã đẩy xônhân loại vào thảm họa, vào ngục tù đen tối của lương tri. °°°Ngày ấy, có một đôi lần tôi vào sân ga Hòa Hưng, ngồi trên một manh chiếu rách. Mấy anhem văn nghêảsĩ cùng xoay quanh một xị rượu đế. Tôi nói với anh Phạm Trọng Khương:Uống đi anh. Ngày mai trời lại sáng. Anh hỏi tôi Thật không em? Hắn và tôi mỉm cười imlặng. Anh Bùi Giáng đang lên cơn sốt cao. Nhìn anh ấy thật thê thảm. Mỗi ngày cơn điênmột nặng hơn. Trong nỗi buồn có đủ chứng cớ, cả đám bắt đầu ca hát và ngâm thơ. Thínhgiả có đủ thành phần bu quanh. Bỗng có tiếng la lên Công an tới! Cả đám tản hàng. Hắnvà tôi ấn nút biến!. Mưa vẫn đổ xuống trên đời hắn và tôi. Tôi đành tự ẩn mình và tôi luyện.Có đủ mọi thứ hằm bà lằng của cái xã hội đảo ngược, không luật lệ, không thánh thần. Ôi,thánh thần ôi, thuở đời nay ca hát mà cũng là một cái tội. Tôi không biết tôi đang ở nơi nào.Tôi còn có phải là tôi? Lắm lúc chán đến buồn nôn. Hắn và tôi đi khắp cả miền Nam nướcViệt, lúc thì ngâm thơ cho đám ma; khi thì ca cho đám cưới, ba chìm bảy nổi, chín cái lênhđênh.Hắn và tôi rất trân trọng những tình cảm chân thành, kể gì của cải vật chất có hư hao. Baonhiêu tiền mẹ tôi để lại cho tôi đã đội nón ra đi. Đã nói, điều ấy không thành vấn đề. Bù vàohắn và tôi đã học đượcnhiều điều hay lẽ đẹp từ những kẻ chân tâm, từ những bậc thức giả.Một lần khác, hắn và tôi rủ nhau cùng anh Tô Như sang Thủ Thiêm kiếm anh Châu Kỳ bàycuộc rượu. Gió mát trăng thanh, uống cho đời bớt khổ, men rượu đế có đem lại béo bổ gìđâu. Anh Châu Kỳ tập cho tôi hát bài Chuyện Hai Vì Sao. Mãi cho tới ngày tôi sang xứngười mắt xanh mũi lõ này tôi mới biết được tác gi ...

Tài liệu được xem nhiều: