Lương Sơn Bạc vỡ. Đám đầu lĩnh chủ hòa đã thắng. Lá đại kỳ màu vàng tươi thêu bốn chữ Thế Thiên Hành Đạo đã kéo xuống đem để vào góc nhà, trông lù lù như một đống rác chưa kịp đổ.. Thay thế vào vị trí kiêu hãnh đó, từ buổi sáng hôm nay, là dải lụa trắng, nóù hẹp bề ngang mà quá dư chiều dài, phơ phất trong gió, mường tượng như mảnh khăn tang. Đại cuộc coi như ngã ngũ, ngày mai quân Tống lên núi, đám lính đói khát mặt mày xanh xao với thói...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hảo Hán Cuối Cùngvietmessenger.com Nguyễn Minh Nữu Hảo Hán Cuối CùngLương Sơn Bạc vỡ. Đám đầu lĩnh chủ hòa đã thắng. Lá đại kỳ màu vàng tươi thêu bốn chữThế Thiên Hành Đạo đã kéo xuống đem để vào góc nhà, trông lù lù như một đống rác chưakịp đổ.. Thay thế vào vị trí kiêu hãnh đó, từ buổi sáng hôm nay, là dải lụa trắng, nóù hẹp bềngang mà quá dư chiều dài, phơ phất trong gió, mường tượng như mảnh khăn tang.Đại cuộc coi như ngã ngũ, ngày mai quân Tống lên núi, đám lính đói khát mặt mày xanh xaovới thói quen đánh đâu chạy đó kia sẽ được tiếp đón như những vị anh hùng. Sẽ không cógì thay đổi được sự việc cuối cùng này.Bên ngoài thì vậy, nhưng trong lòng những đầu lĩnh dường như không phải vậy,Phản ứng mỗi người không giống nhau. Có người vứt bỏ nhung trang đao kiếm, thay đổithường phục, một mình xuống núi, bỏ đi như bỏ chạy, vội vàng lúng túng. Có người lại thugom những nhung trang đao kiếm đó, rồi cùng đám lâu la thuộc quyền quẩy gánh xuống núi,họ nói rằng họ trở lại vùng đất khi xưa của họ, nơi họ đã bỏ đi khi gặp Tống Giang, và ngỡrằng đã gặp minh chủ. Nhiều người đang tụ tập ỏ lều quân sư Ngô Dụng, họ đang đuợc trấnan là triều đình rất nhân nghĩa, chắc chắn không ai hỏi tới những công việc đã qua. Cóngười đang nghĩ tới việc thu hồi nhà cửa đất đai, nhân tình tỳ thiếp cũ, cóù người cân nhắctới năng lực và những chức quan lại có thể được ban thưởng, rồi ngồi vuốt râu cười mộtmình.Còn nữa, có người cũng bỏ xuống núi, nhưng không phải đi về phương nam mà đi vềphương bắc, họ xăm xăm chèo thuyền qua lạch, nhắm vào dãy doanh trại quân Tống. Họ đitay không, nhưng trong đầu họ là những bí mật của sơn trại mà họ may mắn nắm giữ. Họmuốn dâng công hay họ muốn trao đổi ?Bóng đêm đang đồng lõa với họ.Lê Tùng đứng đây và Lê Tùng thấy hết. Còn Phạm Tuấn, hiện giờ Tuấn ở đâu, có nhìn thấynhư Tùng hay không ?Lê Tùng là một lâu la mới lên núi chưa đầy ba tháng. Ở tuổi hai mươi sống giữa vùng chiếnsự,Tùng ý niệm rõ ràng về Thiện Aùc . Người ta chỉ nói tham quan ô lại, Nhưng Tùng nhìn rõsự người bóc lột người. Tùng nhìn rõ đồng tiền kiếm ra bằng mồ hôi , đôi khi bằng cả máunữa đã bị lấy đi không thương tiếc bởi những kẻ có quyèân .Người ta nói tới uất hận đauthương, còn Tùng thì chính tay mình đã sờ được vào vết roi khảo của, mũi mình ngửi đượcmùi tanh của máu và tai còn lùng bùng tiếng trống họp đêm.Ở tuổi hai mươi, chưa biết yêu thương mà chai mặt với hận thù . Tùng hiểu được sự yếuđuối của một cá nhân trước đám đông, và nỗi vô vọng khi chiến đấu đơn lẻ. Cho nên Tùnglên núi.Tùng trở thành Chấp Kích Lang cho đại đầu lĩnh Lâm Xung. Và trong đêm cuối cùng củasơn trại này, Lê Tùng còn làm nhiệm vụ người gác cửa.Từ chiều tới giờ, nghĩa là từ lúc rời Tụ Nghĩa Sảnh trở về, Báo Tử Đầu Lâm Xung vẫn đi đilại lại trong trướng. Chỉ có một mình, lâu lâu có tiếng động của xô đẩy, đổ vỡ, và cả tiếnggầm gừ. Đột nhiên tiếng xoảng của bình rượu vỡ, rồi tiếng Lâm Xung:- Có ai ở ngoài đó không?- Có tôi- Lê Tùng chạy vào- Ngươi là ai?- Tôi là người đứng gác đêm nay.- Gác? Ngươi gác ai? Gác giặc hay là gác ta? Giọng Lâm Xung khinh bạc. Gác ta thì làmsao ngươi có khả năng đó, còn gác giặc, thì hôm nay đâu chỉ có giặc ở bên kia bờ lạch, màgiặc đang ngồi trên ghế chéo giuã Tụ Nghĩa Sảnh ngươi gác làm sao?Lê Tùng đứng yên, câu hỏi đó không phải dành cho chàng dù chàng đang nghe. Lâm Xungcũng nghĩ vậy nên không chờ câu trả lời. Lâm Xung lại hỏi ngươi tên gì?- Tôi là Lê Tùng.- Ngươi lên núi lâu chưa?- Tôi tụ nghĩa được gần ba tháng.- Tụ nghĩa? Lâm Xung cười nhạt, ngươi đem Nghĩa lên núi mà tụ, hay ngươi tưởng trên núicó Nghĩa mà ngươi lên?- Tôi lên núi vì đại nghĩa của sơn trại.- Vậy ngươi đã thấy ngươi lầm rồi chứ?- Tôi không lầm.Lâm Xung ngồi bật thẳng dậy, mắt trợn lên, nói như quát, ngươi nhìn thấy đại nghĩa của sơntrại này hay sao?- Không có.- Nghĩa là sao?- Dù dưới lá cờ Thế Thiên Hành Đạo, sơn trại cũng chưa bao giờ biểu thị được đại nghĩa mànó nhân danh. Nhưng cá nhân từng đầu lĩnh, thấp thoáng lại có phong cách người nghĩa sĩChính phong cách đó từ ngoài nhìn vào cứ tưởng họ đại diện cho cả sơn trại. Tiếc thay...- Tiếc sao?- Tiếc là kẻ đại diện cho cả sơn trại lại không có phong cách đó.Lê Tùng ngừng lại một giây để lấy hơi.- Họ có phong cách khác, phong cách của mẫu người bất nghĩa.Lâm Xung đã đứng dậy bước từng bước chậm, giọng buồn, phải chăng ngươi đang ân hậnvì lỡ sa chân vào chốn này?- Tôi không ân hận, chủ tướng! Tôi không ân hận vì tôi đang phục vụ dưới quyền một ngườiNghĩa Sĩ.- Nói bậy. Lê Tùng, hãy nghe ta nói đây. Khuất thân thờ người mà không được người dùnglà một điều nhục. Nhưng điều nhục đó có thể nhịn được. Còn đã được người dùng màkhông tận được sức mình, không mở được cái chí của mình, làm nhục đến cả người dùngmình, thì nhục nhã chất chồng. Nhục nhã chất chồng thì sĩ diện cũng không còn, sĩ đâu ranữa mà nghĩa sĩ...Tiếng ...