Thông tin tài liệu:
Một bức tranh vẽ nữ chiến sĩ quân giải phóng nhân dân trìu mến BẮC KINH – Tháng này Đảng Cộng sản Trung Quốc tròn 90 tuổi và các nghệ sĩ “chính thống” đã làm một món quà dâng Đảng – một triển lãm nghệ thuật kỷ niệm kéo dài ba tuần tại Bảo tàng Quân sự Trung Quốc, Bắc Kinh. Tọa lạc ở vị trí xa nhất so với những địa điểm nghệ thuật của thủ đô, Bảo tàng Quân sự hóa ra lại là một địa điểm hoàn hảo cho triển lãm. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Happy Birthday! 5 điều học được từ một sinh nhật Tàu
Happy Birthday! 5 điều học được
từ một sinh nhật Tàu
Một bức tranh vẽ nữ chiến sĩ quân giải phóng nhân dân trìu mến
BẮC KINH – Tháng này Đảng Cộng sản Trung Quốc tròn 90 tuổi và
các nghệ sĩ “chính thống” đã làm một món quà dâng Đảng – một triển
lãm nghệ thuật kỷ niệm kéo dài ba tuần tại Bảo tàng Quân sự Trung
Quốc, Bắc Kinh. Tọa lạc ở vị trí xa nhất so với những địa điểm nghệ
thuật của thủ đô, Bảo tàng Quân sự hóa ra lại là một địa điểm hoàn hảo
cho triển lãm. Triển lãm có mùi ẩm mốc của một bảo tàng cổ lỗ sĩ –
cảm giác chung là chẳng tí ti gì là đương đại – và rất nhiều tác phẩm
dường như được thực hiện không phải từ cuộc sống mà từ một câu
chuyện đã được thừa nhận rộng rãi, như cung cách nghệ thuật tưởng
niệm xưa nay vẫn vậy.
Khi tôi đến nơi thì đã có nguyên cả đám đông xếp hàng ngay ngắn
trong cái nóng 38 độ C, nhưng không phải xếp hàng đợi nghệ thuật.
Thay vào đó điểm hấp dẫn chính lại là những hiện vật quân sự nổi tiếng
ở đây, trong đó có những thứ vũ khí quốc phòng hung dữ cũng như
những chiếc xe tăng Mỹ bị bắt từ chiến tranh Triều Tiên và những món
lưu niệm từ chương trình không gian của Trung Quốc. Trên hai tầng
dành riêng cho triển lãm sinh nhật Đảng chỉ có lác đác vài du khách
cùng tôi đi xem các tác phẩm nghệ thuật.
Nghe đâu Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Trung Quốc đã đặt hàng hơn
300 tác phẩm mới từ các thành viên của Hội nghệ sĩ Trung Quốc danh
giá để thực hiện triển lãm này. Qua đó ta thấy gì về thị yếu chính thống
của Trung Quốc? Sau đây là 5 điều ghi nhận được của ARTINFO
China.
Nắng và đồng chí của tôi (“Sunlight and My Comrade”) của Wang
Yidong
1. KHÔNG PHẢI TRANH THÌ KHÔNG LÀ NGHỆ THUẬT
Ở đây chỉ có hai loại tác phẩm: tranh và lại tranh. Bạn có thể xem tranh
thủy mặc vẽ bằng mực tàu trên giấy, và sơn dầu. Sơn dầu, được coi là
tranh theo phong cách phương Tây, hiện đại đến mức có thể và được
bày riêng một tầng. Không có tác phẩm điêu khắc, và đương nhiên là
không có video hay sắp đặt.
Chân dung của Tống Khánh Linh (“Portraits of Soong Ching-Ling
(Madame Sun Yat-sen)”) của Hou Yimin
2. CÀNG GIỐNG ẢNH CHỤP CÀNG TỐT
Một số tác phẩm – đặc biệt là những bức sơn dầu thể hiện lãnh tụ
Trung Quốc – rõ là vẽ từ ảnh chụp. Cũng chẳng có gì là sai cả, nếu bạn
đang xem Gerhard Richter hay Zhang Xiaogang. Nhưng ở đây những
hình ảnh được xử lý đầy vẻ tôn thờ, thiếu điều tráng men, lại quét thêm
một lớp sơn như thể tượng sáp trong bảo tàng Madame Tussauds, hay
gần hơn, như gương mặt Mao Trạch Đông đang quàn tại Quảng trường
Thiên An Môn.
Mặt trời của Đảng chiếu trong tim ta (“Sunshine of the Party Reflects
Our Hearts”) của Lei Honglian
3. KHÔNG CÓ GÌ ĐÁNG MẾN HƠN QUÂN ĐỘI
Đảng Cộng sản Trung Quốc tuy nói với ta rằng nước Trung Hoa được
xây dựng với nền tảng “công nông binh” nhưng lạ thay chẳng thấy
công nhân ở đâu trong triển lãm này, và cả quá trình công nghiệp hóa
vô cùng quan trọng trong câu chuyện về một Trung Quốc đương đại
cũng không có nốt. Nông dân thì được thể hiện trong viền chân của
những tác phẩm mô tả lịch sử hình thành Đảng Cộng sản, trong khi đó
Quân giải phóng Nhân dân mới được xếp ở vị trí cao nhất. Trong các
tác phẩm ấy, họ được thể hiện là những người vui vẻ, dễ mến. Những
người lính ca hát và nhảy múa (Mặt trời của Đảng chiếu trong tim ta là
tên của một tác phẩm điển hình), hay những phụ nữ hào hứng đi tòng
quân, như trong bức 8000 thiếu nữ Hồ Nam leo núi Pamir của Zhou
Lingzi. Những bức tranh này thể hiện một quan điểm chính thống về
quân đội là zui ke’ai de ren (1) của Trung Quốc, có nghĩa là “những
người đáng mến nhất”, một cụm từ lần đầu tiên được Nhân dân Nhật
báo dành riêng cho quân đội trong cuộc chiến tranh Triều Tiên, và sau
đó thường xuyên được trích dẫn lại.
8000 thiếu nữ Hồ Nam leo núi Pamir” (8,000 Hunan Girls Ascend
the Pamirs”) của Zhou Lingzi
4. AN TOÀN LÀ TRÊN HẾT
Nếu cứ căn cứ vào triển lãm này bạn dễ kết luận rằng tranh Trung Quốc
đang nguy to: thật đúng là nghệ thuật chính thống, ở đây hầu như chẳng
có gì là đối đầu, thử thách, đánh đố hay gợi cảm hứng. Nói vậy không
có nghĩa triển lãm này không có ai hay ho – có nhiều tên tuổi như
Wang Fidong, Xu Jiang, Wang Qi và Li Qun – nhưng những gì hay ho
đều bị lọt thỏm trong mớ quá nhiều những thứ tầm tầm, và có nhiều
món thì ôi thôi… Tác phẩm nào tệ nhất ở đây? Hát bài núi non dâng
Đảng của Zhuang Daojing, vẽ phụ nữ dân tộc thiểu số đang hát và nhảy
múa, xung quanh là khách du lịch mắt trố thay nhau chụp ảnh. Các dân
tộc thiểu số ở Trung Quốc thường được xử lý theo kiểu hoạt hình, ví dụ
như bức thủy mặc vẽ cảnh dân du mục Tây Tạng lần đầu gặp Quân giải
phóng dưới tựa đề phấn khởi Chào nhân dân Tây Tạng!.
Chào nhân dân Tây Tạng! (“G’day Tibetans!”) của Guo Hua
5. NGAY CẢ THỨ NGHỆ THUẬT CHÍNH THỐNG NHÀM CHÁN
CŨNG CÓ THỂ NỔI LOẠN
Một triển lãm dù có tệ đến đâu chăng nữa vẫn là một thứ sống động khi
nó đang diễn ra. Triển lãm này cũng không phải là ngoại lệ. Người xem
Trung Quốc phần lớn th ...