Hậu chiến trường
Số trang: 14
Loại file: pdf
Dung lượng: 965.90 KB
Lượt xem: 18
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tôi trở về nhà sau ba năm đi Malai làm ăn biệt tăm biệt tích, không thể kể hết nỗi vui mừng của dòng họ, gia đình khi nhìn thấy tôi vác balô lóc cóc phía đầu làng. Mẹ tôi gào khóc như trong nhà có tang thương, mẹ thắp hương khấn vái khắp nơi, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi hương khói. Mẹ than: -Ối bố ơi! Bố về mà xem, cuối cùng thì cháu nó cũng về nhà rồi ông ạ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hậu chiến trườngHậu chiến trường... Tôi trở về nhà sau ba năm đi Malai làm ăn biệt tăm biệt tích, không thể kể hếtnỗi vui mừng của dòng họ, gia đình khi nhìn thấy tôi vác balô lóc cóc phía đầulàng. Mẹ tôi gào khóc như trong nhà có tang thương, mẹ thắp hương khấn vái khắpnơi, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi hương khói. Mẹ than: -Ối bố ơi! Bố về mà xem, cuối cùng thì cháu nó cũng về nhà rồi ông ạ. Thôithì ông thương con thương cháu, ông về ông bảo ban các cháu giúp vợ chồng con.Không phải tại chúng con không biết thương ông mà cũng chỉ vì giời bắt chúngcon nghèo khó không có tiền đi tìm mộ ông về được. Thôi thì con sẽ đi chiêu hồnnhập mộ cho ông. Mong ông phù hộ độ trì cho các con, các cháu. Tôi ngồi lặng cuối giường, mọi suy nghĩ đang rơi vào khoảng không trốngrỗng. Tôi tiều tuỵ như thế này đây sau cái bồng bột của tuổi trẻ muốn được đổi đời,muốn thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn, quanh năm đầu tắt mặt tối như mấy đờinhà tôi, mấy đời của cái làng quê bé nhỏ này. Ba năm đủ để đời làm dập nát cuộcđời tôi, tôi trở về thấy quê mình đổi thay nhiều quá, tôi soi mình vào mảnh gươngvỡ bé bằng bàn tay mà không còn nhẫn ra mình nữa. Tôi cũng đổi thay quá nhiềurồi, không còn là thằng trai tơ đôi mươi chưa va vấp cuộc đời như ba năm về trước.Mẹ tôi tóc đã bạc đi nhiều, đôi mắt trũng sâu hơn còn cha tôi thì ngày càng imlặng. Ngày tôi về cha không nói câu gì ngoài lúc ngồi trong bữa cơm có đông đủanh em, họ hàng, cha không nhìn mà chỉ giục tôi “ăn đi” rồi ngồi tu rượu. Đứa emgái tôi đã lấy chồng, đứa cháu nhìn thấy tôi râu tóc để dài nó sợ, nó khóc thét lênrồi đái cả ra quần. Người ta thì cười còn tôi thấy cay cay sống mũi. Ba năm. Thằng cháu đích tôn là tôi trở về nhìn lên ban thờ ông mà rơi nướcmắt. Vẫn bức ảnh của ông từ rất lâu rồi bà tôi mang thuê người ta vẽ truyền thần,bây giờ trên ban thờ bám đầy mạng nhện và những hạt thóc lép từ hướng gió thổivào, tôi thấy di ảnh ông dán đã nhấm mòn một mắt. Mắt bên phải, mắt gần tim, vếtnhấm nhôm nhoam như vết đạn bắn toang hoác trên khuôn mặt của ông. Trong bữacơm sum họp gia đình đứa cháu tôi nghịch ngợm, mẹ nó chỉ lên ảnh ông, thằng bésợ tái mặt. Tôi hỏi: -Sao mà cháu sợ? Nó úp mặt vào ngực tôi bảo: -Ngáo ộp đấy, bác ơi ngáo ộp. Tôi cay lòng ôm đứa cháu nhỏ bé đang thút thít khóc, tôi muốn vùng dậy vàđập phá. Đập phá bất cứ thứ gì để giải toả cơn ức chế đang dồn nén trong tôi. Tôiđang tức giận ai? Tôi đang giận em tôi? Hay giận đứa cháu bé bỏng của tôi? Haytôi đang giận chính tôi, người con trai cả trong gia đình, người có trách nhiệm phảilo chuyện hương hoả tổ tiên sau này? Chỉ ba năm sau khi tôi dời bỏ quê hương rađi mọi thứ trong căn nhà này đều trở nên hoang lạnh, sự hoang lạnh khiến conngười ta xa dời nhau hơn, lảng tránh nhau hơn. Đêm. Tôi ra ngồi ngoài hiên với cha, cha im lặng khá lâu. Cha thở dài đuổi nỗi buồnvào mênh mông bóng tối, nhưng vầng trăng vẫn đổ trên mái tóc hoa râm chút tànlạnh của đêm dài. Tôi muốn nói với cha thật nhiều rằng vì sao tôi lại quyết ra đi vàvì sao trong ba năm ấy tôi biệt tăm biệt tích không một mẩu tin nhắn về nhà. Tôimuốn kể cho người đàn ông, cho chỗ dựa vững chắc của cuộc đời tôi về nhữngtháng năm lưu lạc xứ người hàng ngày chỉ mong kiếm được miếng cơm sống choqua ngày để tìm đường về với gia đình, tôi muốn nói với cha tôi rằng tôi nhớ ôngnhiều lắm, người mà ba năm về trước vì sự nông nổi của mình mà tôi từng giậndỗi. Tôi còn muốn kể về những giấc mơ dẫn đường tôi trở về đây, giấc mơ có hìnhbóng một người đàn ông lạ, liệu đó có phải là ông nội tôi, người liệt sĩ đã ngãxuống trong cuộc kháng chiến chống mỹ của dân tộc? Nhưng hình như cha chỉmuốn tôi im lặng và ngồi bên cạnh ông như thế. Đêm ở quê tôi dài thật dài, dài nhưnhững đêm tôi nằm lạnh xứ người ngóng vợi… *** Tôi vẫn gặp một người đàn ông trong giấc mơ của tôi. Người ấy luôn giấumặt, người ấy bảo tôi rằng: -Cháu ơi! Sáng mai cháu đừng đi về phía ấy. Sáng hôm sau tôi không dám mang rượu đi về phía tôi định đi, lũ bạn rừnghỏi: “Tại sao?”, tôi bảo “Thôi đừng đi, tao thấy nóng ruột”. Chúng nó cười: “Chếtđói đến đít rồi còn bầy đặt”, bữa rượu hôm ấy bị cảnh sát bắt, những thằng đi bịtống tù. Tôi ngồi ngẩn ngơ góc rừng lòng hoang mang tột độ. Tôi không biết ngườiđàn ông về trong giấc mơ đêm qua là ai? Tôi không biết rồi sẽ phải đi tiếp vềhướng nào để sống, để kiếm được chút tiền mang về trang trải nợ nần? Tôi khôngbiết phải bấu víu vào cái gì giữa rừng đại ngàn xứ lạ, nước độc, cây độc, lòngngười cay độc. Tất cả cứ như con rắn lá màu xanh ẩn nấp và rình rập. Đêm ấy và còn nhiều đêm sau nữa vẫn là người đàn ông ấy chỉ lối cho tôi đi,thoát ra khỏi hiểm nguy để rồi cuối cùng trở về bên đêm trăng thanh bình bảnquán. Có lần trong giấc mơ của mình, tôi nghe thấy có tiếng súng rồi người đànông ấý thét lên một tiếng kinh hoàng. Đó là cái đêm trước hôm ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hậu chiến trườngHậu chiến trường... Tôi trở về nhà sau ba năm đi Malai làm ăn biệt tăm biệt tích, không thể kể hếtnỗi vui mừng của dòng họ, gia đình khi nhìn thấy tôi vác balô lóc cóc phía đầulàng. Mẹ tôi gào khóc như trong nhà có tang thương, mẹ thắp hương khấn vái khắpnơi, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi hương khói. Mẹ than: -Ối bố ơi! Bố về mà xem, cuối cùng thì cháu nó cũng về nhà rồi ông ạ. Thôithì ông thương con thương cháu, ông về ông bảo ban các cháu giúp vợ chồng con.Không phải tại chúng con không biết thương ông mà cũng chỉ vì giời bắt chúngcon nghèo khó không có tiền đi tìm mộ ông về được. Thôi thì con sẽ đi chiêu hồnnhập mộ cho ông. Mong ông phù hộ độ trì cho các con, các cháu. Tôi ngồi lặng cuối giường, mọi suy nghĩ đang rơi vào khoảng không trốngrỗng. Tôi tiều tuỵ như thế này đây sau cái bồng bột của tuổi trẻ muốn được đổi đời,muốn thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn, quanh năm đầu tắt mặt tối như mấy đờinhà tôi, mấy đời của cái làng quê bé nhỏ này. Ba năm đủ để đời làm dập nát cuộcđời tôi, tôi trở về thấy quê mình đổi thay nhiều quá, tôi soi mình vào mảnh gươngvỡ bé bằng bàn tay mà không còn nhẫn ra mình nữa. Tôi cũng đổi thay quá nhiềurồi, không còn là thằng trai tơ đôi mươi chưa va vấp cuộc đời như ba năm về trước.Mẹ tôi tóc đã bạc đi nhiều, đôi mắt trũng sâu hơn còn cha tôi thì ngày càng imlặng. Ngày tôi về cha không nói câu gì ngoài lúc ngồi trong bữa cơm có đông đủanh em, họ hàng, cha không nhìn mà chỉ giục tôi “ăn đi” rồi ngồi tu rượu. Đứa emgái tôi đã lấy chồng, đứa cháu nhìn thấy tôi râu tóc để dài nó sợ, nó khóc thét lênrồi đái cả ra quần. Người ta thì cười còn tôi thấy cay cay sống mũi. Ba năm. Thằng cháu đích tôn là tôi trở về nhìn lên ban thờ ông mà rơi nướcmắt. Vẫn bức ảnh của ông từ rất lâu rồi bà tôi mang thuê người ta vẽ truyền thần,bây giờ trên ban thờ bám đầy mạng nhện và những hạt thóc lép từ hướng gió thổivào, tôi thấy di ảnh ông dán đã nhấm mòn một mắt. Mắt bên phải, mắt gần tim, vếtnhấm nhôm nhoam như vết đạn bắn toang hoác trên khuôn mặt của ông. Trong bữacơm sum họp gia đình đứa cháu tôi nghịch ngợm, mẹ nó chỉ lên ảnh ông, thằng bésợ tái mặt. Tôi hỏi: -Sao mà cháu sợ? Nó úp mặt vào ngực tôi bảo: -Ngáo ộp đấy, bác ơi ngáo ộp. Tôi cay lòng ôm đứa cháu nhỏ bé đang thút thít khóc, tôi muốn vùng dậy vàđập phá. Đập phá bất cứ thứ gì để giải toả cơn ức chế đang dồn nén trong tôi. Tôiđang tức giận ai? Tôi đang giận em tôi? Hay giận đứa cháu bé bỏng của tôi? Haytôi đang giận chính tôi, người con trai cả trong gia đình, người có trách nhiệm phảilo chuyện hương hoả tổ tiên sau này? Chỉ ba năm sau khi tôi dời bỏ quê hương rađi mọi thứ trong căn nhà này đều trở nên hoang lạnh, sự hoang lạnh khiến conngười ta xa dời nhau hơn, lảng tránh nhau hơn. Đêm. Tôi ra ngồi ngoài hiên với cha, cha im lặng khá lâu. Cha thở dài đuổi nỗi buồnvào mênh mông bóng tối, nhưng vầng trăng vẫn đổ trên mái tóc hoa râm chút tànlạnh của đêm dài. Tôi muốn nói với cha thật nhiều rằng vì sao tôi lại quyết ra đi vàvì sao trong ba năm ấy tôi biệt tăm biệt tích không một mẩu tin nhắn về nhà. Tôimuốn kể cho người đàn ông, cho chỗ dựa vững chắc của cuộc đời tôi về nhữngtháng năm lưu lạc xứ người hàng ngày chỉ mong kiếm được miếng cơm sống choqua ngày để tìm đường về với gia đình, tôi muốn nói với cha tôi rằng tôi nhớ ôngnhiều lắm, người mà ba năm về trước vì sự nông nổi của mình mà tôi từng giậndỗi. Tôi còn muốn kể về những giấc mơ dẫn đường tôi trở về đây, giấc mơ có hìnhbóng một người đàn ông lạ, liệu đó có phải là ông nội tôi, người liệt sĩ đã ngãxuống trong cuộc kháng chiến chống mỹ của dân tộc? Nhưng hình như cha chỉmuốn tôi im lặng và ngồi bên cạnh ông như thế. Đêm ở quê tôi dài thật dài, dài nhưnhững đêm tôi nằm lạnh xứ người ngóng vợi… *** Tôi vẫn gặp một người đàn ông trong giấc mơ của tôi. Người ấy luôn giấumặt, người ấy bảo tôi rằng: -Cháu ơi! Sáng mai cháu đừng đi về phía ấy. Sáng hôm sau tôi không dám mang rượu đi về phía tôi định đi, lũ bạn rừnghỏi: “Tại sao?”, tôi bảo “Thôi đừng đi, tao thấy nóng ruột”. Chúng nó cười: “Chếtđói đến đít rồi còn bầy đặt”, bữa rượu hôm ấy bị cảnh sát bắt, những thằng đi bịtống tù. Tôi ngồi ngẩn ngơ góc rừng lòng hoang mang tột độ. Tôi không biết ngườiđàn ông về trong giấc mơ đêm qua là ai? Tôi không biết rồi sẽ phải đi tiếp vềhướng nào để sống, để kiếm được chút tiền mang về trang trải nợ nần? Tôi khôngbiết phải bấu víu vào cái gì giữa rừng đại ngàn xứ lạ, nước độc, cây độc, lòngngười cay độc. Tất cả cứ như con rắn lá màu xanh ẩn nấp và rình rập. Đêm ấy và còn nhiều đêm sau nữa vẫn là người đàn ông ấy chỉ lối cho tôi đi,thoát ra khỏi hiểm nguy để rồi cuối cùng trở về bên đêm trăng thanh bình bảnquán. Có lần trong giấc mơ của mình, tôi nghe thấy có tiếng súng rồi người đànông ấý thét lên một tiếng kinh hoàng. Đó là cái đêm trước hôm ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
tiểu thuyết tình yêu truyện tình yêu sưu tầm truyện tình yêu tiểu thuyết giả tưởng truyện cổ tíchGợi ý tài liệu liên quan:
-
3 trang 184 0 0
-
158 trang 75 0 0
-
15 trang 72 0 0
-
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 62 0 0 -
219 trang 59 0 0
-
3 trang 51 0 0
-
5 trang 50 0 0
-
4 trang 49 0 0
-
Đề thi giữa học kì 2 môn Ngữ văn lớp 6 năm 2022-2023 có đáp án - Trường THCS Phan Bội Châu, Hiệp Đức
11 trang 48 0 0 -
6 trang 46 0 0