Thông tin tài liệu:
Thiếu gia còn ba dặm đường nữa là đến địa phận huyện Thanh An rồi, ngài có cần dừng kiệu xuống uống chén nước không ạ? - ông già Cát Gia đang cưỡi trên lưng một con lừa nhỏ ghé sát bên kiệu của Như Vân, hỏi với vào trong kiệu - Trời đã bắt đầu tối rồi, phải không?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hồ LyHồ LyThiếu gia còn ba dặm đường nữa là đến địa phận huyện Thanh An rồi, ngài có cầndừng kiệu xuống uống chén nước không ạ? - ông già Cát Gia đang cưỡi trên lưngmột con lừa nhỏ ghé sát bên kiệu của Như Vân, hỏi với vào trong kiệu- Trời đã bắt đầu tối rồi, phải không? – Như Vân nhìn trời qua những lá màn đã mởsẵn quanh kiệụ Đoàn người của nàng đang đi đến con đường trong hẻm núi, haibên đều là núi nhưng bên trái thì dốc và hiểm, gồm những tảng đá sừng sững xếpchồng lên nhau một cách lắt lẻo khiến người ta phát rợn, bên phải là dãy đồi thoaithoải, thân xù xì như đã hàng ngàn tuổi, tất cả non đầy vẻ thâm u thần bí. Lúc này,bóng chiều đã luẩn quẩn nơi chân trời đang từ từ dâng lên khắp bốn bề, dần dầnlàm nhòe hết hình dáng lá. Vài làn khói bốc lên trong thung lũng, một con hạc lẻloi cất mình bay trong trời mây man mác. Toàn cảnh trở nên nhiều phần hoanglạnh.- Thật thế, thưa thiếu gia, trời sắp tối rồi - Cát Gia nói - tôi đã dặn họ chuẩn bị thắpđuốc và thắp đèn giấy dầu ở bốn góc kiệụ- Vậy thì đừng nghỉ lại nữa, hãy đi nhanh để kịp đến Thanh An sớm một chút địTôi thấy vùng này thật hoang vắng, chẳng biết trong địa phận Thanh An có thế nàykhông?- Nghe thầy Trương nói, huyện lỵ Thanh An trong thành thì vui lắm, còn xungquanh cũng tương tự như ở đây thôị- Vậy dân chúng ở đấy trồng cấy gì được? -Như Vân băn khoăn quan sát nhữngtảng đá chồng chất như thành như vách xung quanh và cánh rừng cây to rậm rạpđằng kiạ- Thưa thiếu gia ngài chẳng lẽ chưa nghe câu nói Gần núi thì ăn nhờ núi, gần sôngthì ăn nhờ sông hay saỏ - Cát Gia vẫn cưỡi trên lưng lừa, ghé bên kiệu vừa đi vừanói chuyện.- Thế saỏ- Vâng, ở vùng núi này, dân chúng đều phải dựa vào núi để kiếm cơm? ThầyTrương nói, ở đây người trồng cấy ít hơn người săn bắn nhiềụ- Họ săn được cái gì?NhưVân gật gật đầu không hỏi thêm nữạ Nhìn ra xung quanh, trong lòng nàng tựnhiên dâng lên một nỗi niềm cảm khái rất khó tả.Nàng là con gái của một thươnggia nổi tiếng nhất kinh thành Cao Thiên , nhà náng có tất cả sáu người anh trai vànàng là con gái út trong nhà nên rất dược cha mẹ và các anh chiều chuộng .Nàng là con gái nhưng nhưng có sở thích là đi du sơn hoạn thuỷ nơi nào có cảnhđẹp là nàng phải vòi cha mẹ cho đến nơi bằng được vì là con gái út lại duy nhấttrong nhà nen khi đòi gì là phải đựoc thứ ấy nhưng vì là con gái nên nếu nàngmuốn đi thì lúc nào cũng dẫn theo một đoàn tuỳ tùng vài chục nguời theo bảo vệ vàhầu hạ như thế thì còn gì là du sơn hoạn thuỷ nữa lúc nào cũng như là đi diễu hànhko bằng và để tiện cho việc đi lại và không ai dòm ngó thường thì nàng phải cảinam trang và điêu này thì chỉ có hai nha đầu theo hầu và ông gia Cát Gia và contrai lão Cát Ân họ đều là thân tín của gia đình tôi. Riêng Cát Ân thì lớn hơn tôi haituổi và từ nhỏ đã được dạy võ thuật để tiện việc bảo vệ cho tôi, dù mang tiếng làcũng là kẻ hầu người hạ trong gia đình nhưng vì vì lớn lên cùng nhau nên tôi và cảcác anh ai cũng coi Cát Ân cũng là huynh đệ trong nhà, vì thế cha mẹ cũng thườngnói coi như trong nhà có tám thằng con trai (thêm tôi nữa là tám vì thường xuyêncải nam trang mà )vừa nghĩ tôi vừa cười mà tôi cũng không hiểu sau nữa thườngthì mẹ nói những đứa con gái bạn của ba mẹ thì ai cũng phải nói là yểu điệu thụcnữ gì đó khi nghe noi như vậy thì tôi chỉ cười và nói vậy họ có đẹp bằng con kochứ vì dù gì con cũng là con gái của đệ nhất mỹ nhân kinh thành mà phải không, cảnhà nghe như vậy thì cười khoái chí cha thì khỏi phải nói là người cưòi lớn nhấtcòn mẹ thì chĩ biết cưòi hiền và lắc đầu rồi bà vừa vuốt tóc tôi và nói cỡ tuổi conbây giờ thì ngưòi ta đã có gia đình hay đính hôn gì rồi đó chứ có cô gái nào suốtngày chỉ đi du sơn chứ . Tui liền bĩu môi cải lại tại sao phải lấy chồng sớm chứ lấychồng thì chỉ đựoc có một người thương yêu con ở đây thì có bao nhiêu ngườithương yêu không sướng hơn sao chú với lại con ko muốn có gia đình con chỉthích sống chung với cha mẹ tới già thôi , mà cha cũng đâu muốn con lấy chồngbây giờ phải không cha ,tôi vừa nói vừa chạy sà vào lòng ông. Ông cười lớn phảiphải cha bây giờ không muốn gả cô con gái xinh đẹp của cha cho ai cả phải khôngphu nhân cha vừa nói vừa nhìn mẹ cưòi . Cả nhà chiều nó riết như vậy rồi nó hư aimà dám cưói nó chớ mặt mẹ nghiêm lại . Cha thấy thế liền nói không ai cưóikhông ai nuôi thì tui sẽ nuôi nó không lẽ cã cơ nghiệp này không nuôi nổi no saochứ phai không phu nhân mà cũng vì bà khéo sanh quá mà ai bảo mà sanh cho tuimột đứa con gái gì mà xinh đẹp giống như bà hồi con trẻ vạy thì làm sao tôi khônggiữ nó bên mình chứ phải không phu nhân. Vừa lúc đó thì tứ ca và ngũ ca lại ômmẹ và nói , mà cũng phải thôi cũng vì Vân Nhi mà con cũng không muốn cưới vợđó mẹ .Mẹ cao mày ngạc nhiên nhìn hai anh. Lục ca thấy thế liền nói vì em ấy xinhđẹp giống mẹ quá mà tui con lại muốn cưới người nào phải cưới người nào hơnmuội ấy nên đến giờ vẫn chưa có ai lọt vào mắt xanh tụi con ...