Danh mục

Hoa Phượng Vĩ

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 257.50 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vậy là những ngày cuối cùng của lớp 12 sắp qua rồi, Hứa Vĩ cứ mãi đưa mắt nhìn vào khoảng không mông lung phía trước mặt. Trong đầu cậu đang tràn ngập những hình ảnh của Phượng, cô bạn lớp phó văn thể mĩ của lớp.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa Phượng Vĩ Hoa Phượng VĩVậy là những ngày cuối cùng của lớp 12 sắp qua rồi, Hứa Vĩ cứ mãi đưa mắt nhìnvào khoảng không mông lung phía trước mặt. Trong đầu cậu đang tràn ngập nhữnghình ảnh của Phượng, cô bạn lớp phó văn thể mĩ của lớp. Vĩ đã để ý Phượng từnhững ngày đầu tiên của năm lớp 10, cứ như kiểu tiếng sét ái tình ấy. Phượng xinhgái, càng nhìn lâu Vĩ càng thấy Phượng dễ thương. Không ít lần cậu tự cười mộtmình vì phát hiện ra một điều gì đó mới ở Phượng. Và những lúc như thế, tụi bạnluôn nhìn cậu với đôi mắt “kì thị”. Ví như hôm Phượng đeo băng-đô nhựa màu tímthay cho chiếc băng-đô bọc vải màu đỏ boọc-đô. Cả lớp chả ai để ý đến điều đó cả,nhưng Vĩ thì có. Và cậu thấy rằng chiếc băng-đô màu tím ấy cực hợp với với kiểutóc mà Phượng đã để hơn một tuần trước đó.Năm cuối cấp, bài vở cứ ngập mặt. Giờ nghĩ lại, Vĩ cứ gọi là choáng cả đầu, cậukhông dám nghĩ về con đường phía trước nữa. Một học sinh trung bình khá nhưcậu mà thi học kì được bảy, bảy rưỡi quả là một kì tích. Nhưng Phượng thì ngượclại, cô học đều tất cả các môn và điểm trung bình môn nào cũng từ bảy rưỡi trở lêncả. Đủ tiêu chuẩn của một học sinh khá giỏi. Cộng thêm việc ngoại hình xấu xí củamình, nên Vĩ luôn chắc chắn một điều rằng tên của cậu và Phượng sẽ không có cơhội đứng gần nhau như cậu mong muốn và ghi phía sau quyển vở bài tập Hóa.Mùa chia tay về, đám con gái cứ xôn xao viết lưu bút. Đứa này chuyền tay đứa kia,đứa kia chuyền tay cho đứa nọ, cứ thế mà quyển sổ lưu bút cứ dày lên. Vài ba đứabảo Vĩ viết lưu bút cuối cấp. Ừ thì viết, có gì to tát đâu. Nhưng thực sự cậu chả cónăng khiếu viết văn, thơ hay gì gì đó. Vậy là cậu đành ghi vài thông tin cá nhân vàcâu “Chúc thi tốt”. Nhiều đứa bạn nhìn trang lưu bút của cậu và không khỏi nhăntrán. Nhưng cậu đành chịu. Vả lại bây giờ, cậu chả có tâm trí đâu để mà nghĩ đếnchuyện đó. Cậu đang tập trung Toán, Hóa, Sinh. Cậu muốn thực hiện giấc mơ thuởbé của mình, trở thành bác sĩ, cậu muốn được khoác áo blouse. Đó thực sự là mộtngành học khó nhai đối với cậu. Nhưng chỉ cần có niềm tin và quyết tâm thì sẽthực hiện được. Cậu nghĩ thế và cậu muốn thử sức. Nên vì thế, ở trên trường chỉcần thầy cô cho nghỉ là cậu lại lấy ba môn đó ra nhai. Nhưng…_ Viết lưu bút cho tớ nhé!Bàn tay đang viết thoắn thoắt phương trình hóa học của Vĩ chợt đứng khựng lại. Vĩngẩn đầu lên và nhìn thấy Phượng đang đứng trước mặt cậu với nụ cười tươi._ Viết cho tớ nhé! Không được từ chối đâu đấy!_ Hả? À...uhm!- Vĩ lúng túng nhận lời._ Cảm ơn!Phượng mỉm cười và quay đi.Vĩ thật sự không biết viết gì cho Phượng cả. Những câu chúc và một bài tự bạchnhư bao dòng lưu bút cậu đã viết? Không! Phải khác chứ! Làm sao cậu có thể viếtlại những dòng lưu bút kia được. Cậu đâu phải là một cái máy photocopy!Nhưng...viết cái gì bây giờ? Chà! Khó thật! Khẽ lắc đầu, Vĩ đưa mắt nhìn ra ngoàicửa sổ và cậu nhìn thấy những cánh phượng đầu tiên đã nở hoa...Ngày nhận lại sổ lưu bút, Phượng không chau mày khó chịu. Thay vào đó, cô tỏ rangạc nhiên và tò mò._ Hoa phượng?!_ Uhm! Tớ chẳng biết viết gì cả nên ép hoa phượng tặng cho cậu._ Sao lại là hoa phượng? Hoa Chia Tay!_ Tớ nghĩ nó là hoa Tình Bạn chứ!Phượng chau mày tỏ ra khó hiểu._ Tình bạn bền chặt thắm thiết như màu đỏ hoa phượng vậy!- Vĩ nở nụ cười giảithích.- Vả lại...tên của tớ và cậu ghép lại ra tên của hoa mà.Gò má của Phượng từ từ đỏ lên...Nhật kí của Phượng Ngày...tháng...năm...Ba năm học cấp III, tôi thật sự không hề bắt chuyện với Hứa Vĩ. Tôi chỉ biết HứaVĩ sinh ra trong một gia đình nghèo đông con, bản thân cậu lại là một người khônghoàn hảo, cậu ấy bị gù. Nhiều bạn trong lớp không thích cậu ấy. Có lẽ vì thế, nêncậu ít trò chuyện, giao tiếp với bạn bè.Tôi thật sự để ý đến Hứa Vĩ vào một buổi chiều học tăng cường gần cuối năm. Giờra chơi, nhỏ Hà bảo tôi rằng“Thằng Tể Tướng hình như để ý đến cậu thì phải”.Tôi không tin lắm. Nhưng một lần tình cờ bắt gặp ánh mắt của cậu ấy và cái quayđi đầy lúng túng của cậu ấy thì tôi khẳng định rằng điều nhỏ Hà nói là hoàn toànđúng, dù cách nói của nhỏ không hề có thiện cảm và đầy mỉa mai. Tôi bắt đầu để ýđến cậu ấy... Ngày...tháng...năm...Hôm nay khi đi qua ngang bàn của Vĩ, tôi nhìn thấy cậu ấy chăm chú nhìn vàotrang cuối của quyển vở. Không biết trên đó ghi gì mà cậu ấy nhìn vào cứ như bịthôi miên vậy. Tôi liếc mắt nhìn thử và nhìn thấy tên của tôi và của cậu ấy đượcghi rất nắn nót và rất đẹp, “Phượng Vĩ”. Nhiều khi nghĩ lại, tôi nghĩ cậu ấy thật sếnnhưng cũng rất lãng mạn. Ngày...tháng...năm...Điểm thi học kì được báo về lớp. Không ai dám tin rằng, điểm thi của Hứa Vĩ lạitoàn là điển bảy, trong đó điểm Hóa học, môn cậu ấy yếu nhất, đạt bảy rưỡi. Mộtnổ lực đáng khâm phục. Và tôi tin vào những cảm nhận của mình về cậu ấy. ...

Tài liệu được xem nhiều: