Thông tin tài liệu:
VI QUỐC HIỆP -Biệt thự cổ mùa thu - sơn dầu Ngày 23/7/2010 tại Nhà triển lãm Hội Mỹ thuật Việt Nam 16 Ngô Quyền đã khai mạc trọng thể triển lãm tranh của họa sĩ Vi Quốc Hiệp vẽ về Đà Lạt. Vi Quốc Hiệp là 1 họa sĩ dân tộc Tầy đã tốt nghiệp trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam từ 1971, anh công tác tại Đà Lạt hơn 30 năm qua, đã từng có nhiều cuộc triển lãm cá nhân, đặc biệt 3 lần trưng bày tranh tại Hà Nội - đã có tác phẩm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
HOẠ SĨ VI QUỐC HIỆP VỚI TRANH VẼ VỀ ĐÀ LẠT
HOẠ SĨ VI QUỐC HIỆP VỚI
TRANH VẼ VỀ ĐÀ LẠT
VI QUỐC HIỆP -Biệt thự cổ mùa thu - sơn dầu
Ngày 23/7/2010 tại
Nhà triển lãm Hội Mỹ thuật Việt Nam 16 Ngô Quyền đã khai mạc
trọng thể triển lãm tranh của họa sĩ Vi Quốc Hiệp vẽ về Đà Lạt. Vi
Quốc Hiệp là 1 họa sĩ dân tộc Tầy đã tốt nghiệp trường Đại học Mỹ
thuật Việt Nam từ 1971, anh công tác tại Đà Lạt hơn 30 năm qua, đã
từng có nhiều cuộc triển lãm cá nhân, đặc biệt 3 lần trưng bày tranh tại
Hà Nội - đã có tác phẩm lưu giữ ở Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam. Là hội
viên Hội Mỹ thuật Việt nam, Hội văn học nghệ thuật Lâm Đồng. Là 1
nghệ sĩ đam mê và miệt mài sáng tác liên tục. Anh sáng tác chuyên đề
về Đà Lạt. Người ta nói: “Nói tới Đà Lạt, là phải nhắc tới Vi Quốc
Hiệp”. Anh ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên, con người Đà Lạt. Đặc biệt
những biệt thự cổ nơi đây! Có thể ví anh như một Bùi Xuân Phái vẽ
phố cổ Hà Nội. Anh nói: “Nếu không vẽ, mai kia Đà Lạt có kiến trúc
mới, không còn cổ nữa. Cũng như Hà Nội không còn những ngôi nhà
cổ mà Bùi Xuân Phái đã vẽ nên tranh”. Vì thế Vi Quốc Hiệp tuy ngoài
60 tuổi anh vẫn hối hả vẽ, vẽ nhiều và một Đà Lạt sương tan, một Đà
Lạt mộng mơ, một Đà Lạt ẩn hiện trong tâm trí và những du khách ......
vẻ đẹp của thiên nhiên trữ tình và thơ mộng.
Tranh Vi Quốc Hiệp không ham mô tả trực tiếp theo thiên nhiên. Anh
vẽ Đà Lạt trong tâm trí, trong tưởng tượng. Anh không vẽ cái nhìn
thấy, anh vẽ cái cảm thấy, vì vậy tranh anh gợi lên như một bài thơ để
cảm (như Leonardo da Vinci họa sĩ lớn nước ý đã từng nói: “bức tranh
là 1 bài thờ để cảm”. Anh vẽ theo ký ức của người phương Đông. Có
điều người phương Đông vẽ theo trí nhớ thường ít màu. Nhưng Vi
Quốc Hiệp lại dùng nhiều màu: xanh, đỏ, tím, vàng – có thể mang tính
hiện đại và một Đà Lạt như trong mơ - (mơ bao giờ cũng khiến màu
huyền ảo) Vi Quốc Hiệp diễn tả nhạt nhòe trong phong cảnh, chỉ có
biệt thự là anh vẽ kỹ càng vì thế tranh có tính phương Đông dàn trải -
đôi lúc lợi thế của không gian đồng hiện – hòa sắc tranh Vi Quốc Hiệp
binh biến và tùy hứng theo cảm xúc như một bài thơ, không có ý định
của trí tuệ can thiệp vào.
Vi Quốc Hiệp triển lãm tranh lần này, người xem thấy anh có phần nào
kỹ càng hơn, điêu luyện hơn và đúng là Đà Lạt của Vi Quốc Hiệp nhất
là ở mảng tranh phong cảnh Đà Lạt. Những chân dung thiếu nữ phấn
màu của anh là những ghi chép cẩn thận, bài bản phần nào nói lên tấm
lòng của Vi Quốc Hiệp với phái Đẹp.
Xem tranh Vi Quốc Hiệp ta lưu lại những kỷ niệm đẹp về Đà Lạt, nghệ
thuật lại cuốn hút ta vào vòng xoáy bất tận của cuộc sống. Mùa Xuân
tới với những cơn mưa Xuân nhè nhẹ, đếm được những hạt mưa bay,
mầu lá đang ánh lên một màu xanh biếc, những vầng mây rơi xuống,
trôi bồng bềnh trong đêm. Mùa thu êm ả, lá vàng lả tả bay. Mùa hè oi
bức với những cơn mưa rào hối hả. Tất cả sự sống trong Đà Lạt của Vi
Quốc Hiệp. Mỗi bức tranh một hương vị, một sắc trời, một tâm trạng
khác nhau. Tranh Vi Quốc Hiệp vẽ Đà Lạt về một buổi chiều nắng dịu
dàng và đẹp đến hư ảo, đọng lại trong tâm trí ta là nguyên vẹn ánh sắc
của Đà Lạt. Trên con đường nghệ thuật, Vi Quốc Hiệp đã để cảm xúc
và niềm tin trở thành sức mạnh sáng tạo, một cái nhìn lạc quan, lấp
lánh niềm tim yêu cuộc sống, đó là tính nhân văn trong tranh của anh.
Sáng tạo chính là hành trình tới Hạnh Phúc của Vi Quốc Hiệp. Vi Quốc
Hiệp thấy mình như được bay lên với những ước mơ và niềm tin vào
những điều tốt đẹp đang đến đó hạnh phúc trong tầm tay: Sống không
ngừng nâng niu và biết ơn những gì cuộc sống đã mang lại. Hãy giữ
mãi những khoảnh khắc đẹp trong đời.
Tranh Vi Quốc Hiệp cho ta yêu thêm cái vị Ngọt của cuộc sống Vĩnh
hằng. Đó là tiếng vọng từ xa để tôi hiểu thêm cái đẹp của Đà Lạt, của
miền đất xa xôi của Việt Nam yêu quý trong tranh của anh.
TÔ NGỌC
THÀNH