Thông tin tài liệu:
Trời đã tối, cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn vàtrong phố sực nức mùi ngỗng quay. Giây phút đóngiao thừa sắp đến. Vậy mà chúng tôi vẫn cùng cô bétội nghiệp rong ruổi qua từng con phố.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hóa thân vào những que diêm kể lại câu chuyện Hóa thân vào những que diêm kể lại câu chuyện theodiễn biến và kết thúc của truyện Cô bé bán diêm (hoặcdiễn biến sự việc tương tự, nhưng kết thúc khác).Bài viếtTrời đã tối, cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn vàtrong phố sực nức mùi ngỗng quay. Giây phút đóngiao thừa sắp đến. Vậy mà chúng tôi vẫn cùng cô bétội nghiệp rong ruổi qua từng con phố. Chúng tôi tựnhủ hãy nằm yên, nằm yên và cầu nguyện để tất cảchúng mình sẽ đi về nhà ai đấy. Chỉ có vậy và chỉ cóvậy thôi, cô chủ mới được về nhà để đón Tết trong ấmcúng.Thế nhưng thật oái oăm thay. Đêm ba mươi, ai còn đimua diêm làm chi nữa. Giờ này họ đã yên ổn cả rồi.Họ đang ngồi bên lò sưởi và chờ đến giờ phá cỗ.Chúng tôi biết vậy và cả cô chủ nhỏ tội nghiệp củachúng tôi cũng thế. Nhưng cô vẫn cứ đi, lang thangtrong rét mướt và hy vọng. Niềm hy vọng ấy trong cáiđêm nay thật quá nhỏ nhoi. Vậy mà nó chỉ chực chờđể tan biến mất.Trời đã về khuya. Và chúng tôi cảm thấy đôi bàn taycủa cô chủ đang cứng lại. Cô dừng lại và ngẫm nghĩvề một điều gì đó. Bỗng đột nhiên, cô rút một trong sốchúng tôi ra và quẹt sáng. Anh bạn của chúng tôi bénlửa rất nhanh loáng qua rồi biến đi trên nền than hồngrực. Chúng tôi không biết cô bé nghĩ gì nhưng ánhmắt cô bé rất vui và hình như miệng cô còn ánh lên cảmột nụ cười thì phải.Cô bé duỗi chân ra nhưng đờ đẫn nhìn que diêm vụttắt. Cô lại bần thần và suy nghĩ hồi lâu. Chắc cô béđang lo không bán được diêm, về nhà sẽ bị cha chửimắng.Thế rồi, mạnh mẽ hơn, cô lại quẹt lửa anh bạn thứ hai.Lửa lại cháy và sáng rực. ánh mắt cô bé lại vui lên.Khuôn mặt đỏ hồng rạng rỡ. Nhưng không đầy mộtphút sau, anh bạn tôi vụt tắt. Trước mặt cô bé chỉ cònlà những bức tường lạnh lẽo, dày đặc, tối tăm. Phố xávẫn vắng teo và lạnh buốt. Tuyết phủ trắng xóa, gióbấc vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấmáp vội vã đi đến nơi hò hẹn.Cô chủ không còn nghĩ về cha. Cô không còn sợ. Côquẹt thêm một que diêm nữa. Lần này cảm giác nhưanh bạn của chúng tôi bốc cháy lâu hơn. Niềm vuicũng dừng lại trên khuôn mặt của cô chủ tôi lâu hơnđôi chút. Không biết lúc này cô bé đang nghĩ đến cáigì, đến cây thông Nô-en hay đến người bà yêu quý.Cô bé lại quẹt thêm một que diêm nữa. Một ánh sángxanh tỏa ra xung quanh. Cô bé cười và reo lên hạnhphúc:- Bà ơi! Cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bàcũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và câythông Nô-en ban nãy. Nhưng xin bà đừng bỏ cháu ởnơi đây. Trước khi bà về với Thượng đế chí nhân, bàcháu ta đã từng sung sướng biết nhường nào. Dạo ấybà từng chủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn, cháusẽ được gặp lại bà. Bà ơi! Cháu van bà, bà xin vớiThượng đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Ngườikhông từ chối đâu.Anh bạn thứ tư của chúng tôi vụt tắt. Thế là cái ảo ảnhrực sáng trên khuôn mặt cô chủ nhỏ cũng biến mấtluôn. Nhưng cô bắt đầu lôi ra tất cả chúng tôi và quẹtsáng. Dường như cô chủ của chúng tôi đang muốnníu kéo một điều gì. Chúng tôi nối nhau chiếu sángnhư giữa ban ngày. Và chúng tôi nhận ra trên khuônmặt kia đang nở ra một nụ cười mãn nguyện. Một xótường bỗng vụt sáng lên nhưng cũng chỉ một phútsau nó lại trở về với cái tối tăm lạnh lẽo. Chúng tôi đãthắp lên những tia sáng cuối cùng còn cô chủ củachúng tôi thì bỗng nhiên gục xuống. Có lẽ cô mệt quá.Cô đã không ăn và không nghỉ suốt những ngày quanên chắc bây giờ đang đói lả. Chúng tôi thương côchủ quá và cầu mong sao cho đêm giao thừa qua thậtlà nhanh.Sáng ngày mùng một, tuyết vẫn phủ kín mặt đất,nhưng mặt trời lên, trong sáng và chói chang trên bầutrời xanh nhợt. Chúng tôi - những que diêm còn sótlại trong túi của cô chủ đêm qua bỗng nghe thấy tiếnggọi của một người phụ nữ:- Cháu bé ơi! Cháu bé ơi! Cháu là con cái nhà ai mà ranông nỗi thế này.Người đi đường cũng bắt đầu xúm lại. Họ tò mò đoánvà ngắm nghía cô gái có đôi má hồng và đôi môi đangcười mỉm nằm giữa những bao diêm, trong đó có mộtbao đã đốt hết hẳn. Người đàn bà khi nãy rẽ đám đôngra để chen vào. Tay bà mang theo một cốc sữa đangcòn nóng và một chiếc áo lông cừu đang còn mới.Uống một cách khó khăn vài ngụm sữa, cô chủ đã mơmàng tỉnh lại. Mấy người đàn ông giúp người phụ nữđưa cô chủ về một ngôi nhà nhỏ rồi họ tản mác đichơi. Bây giờ cô chủ đã tỉnh hẳn và đang ngồi bên lòsưởi.- Cháu cảm ơn bà! Cô chủ nói.Người phụ nữ nhanh nhảu đáp:- Không có gì đâu cháu ạ! Nhìn cháu ta đã đoán ra tấtcả mọi việc rồi. Ta cũng buồn như cháu. Trước đây tacũng có một cô cháu gái nhưng Thượng đế chí nhânđã rước nó đi. Giờ ta gặp cháu đâu phải chăng làThượng đế thương ta mà trả cho ta đứa cháu. Ta tuynhỏ nhưng rất rộng lòng thương. Nếu cháu muốn,cháu có thể ở đây với ta làm bạn.Cô bé không đáp lời người phụ nữ. Mắt cô bé rưngrưng nhìn những bông tuyết đang rơi trắng xóa ngoàikhung cửa. Nhưng rồi bỗng nhiên cô quay lại, sà vàovòng tay âu yếm của người thiếu phụ và nức nở: Bàơi! Bà ơi! Bà thương cháu mà trở về với cháu thật haysao! ...