Danh mục

Hứa với nhau là sẽ không yêu nhé!

Số trang: 26      Loại file: pdf      Dung lượng: 310.52 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 10,000 VND Tải xuống file đầy đủ (26 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi như chết lặng. Sao hạnh phúc của tôi lại ngắn ngủi đến thế? Mới cách dây vài giờ, đó là thiên đường đối với tôi thì giờ đây, tôi ngỡ như mình bị rơi xuống vực sâu hun hút. Anh phải đi rồi ư? Viết cho những đêm dài không ngủ: “Anh đến và đi như một cơn gió, còn tôi, tôi không thể níu giữ một cơn gió ở lại bên mình.”
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hứa với nhau là sẽ không yêu nhé!Hứa với nhau là sẽ không yêu nhé!Tôi như chết lặng. Sao hạnh phúc của tôi lại ngắn ngủi đến thế? Mới cách dâyvài giờ, đó là thiên đường đối với tôi thì giờ đây, tôi ngỡ như mình bị rơixuống vực sâu hun hút. Anh phải đi rồi ư?Viết cho những đêm dài không ngủ: “Anh đến và đi như một cơn gió, còn tôi, tôikhông thể níu giữ một cơn gió ở lại bên mình.”Đó là một chiều mưa rào Sài Gòn, trời se lạnh. Tôi, như thường lệ, nằm ườn ra trêngiường và quấn chăn kín mít, chỉ thò ra cái đầu và những ngón tay vừa lướt nhanhtrên keyboard, vừa rê chuột vèo vèo lên Facebook trên nền nhạc From sarah withlove mở to vừa phải. Đáng lẽ tôi phải được tận hưởng trọn vẹn cái buổi chiều làmcon sâu lười như thế này nếu không trót yếu lòng nhận lời đứa bạn đi sinh hoạt ởmột Câu lạc bộ tiếng Anh gì đó. Một cách miễn cưỡng, tôi gập laptop và mở tủquần áo, lấy tùy tiện một chiếc áo phông có in hình Britney Spears và chiếc quầnJeans tôi vừa mặc hôm qua.6h, tôi có mặt ở Câu lạc bộ tiếng Anh mà nhỏ bạn đã dùng mọi thủ đoạn để tôi cóthể chấp nhận đi với nó. Và tôi đã hứa, mà đã hứa thì phải làm Giao Chi ạ - tôi tựnhủ. Nhưng cái làm tôi bực mình hiện tại không phải là vì tôi mất một buổi chiềuđầy “thi vị” với chiêc laptop mà vì đã 6h15 mà tôi chẳng thấy mặt mũi nó đâu,điện thoại thì “tò te tí te, thuê bao quý khách …blah blah blah…” Tôi vốn khôngthích những Câu lạc bộ kiểu này, không phải vì tôi không tự tin vào trình độ tiếngAnh của mình mà là vì ở đây có vô số người lạ, mà tôi thì không thích bắt chuyệnvới người lạ. Thế đấy. Đó cũng là lý do vì sao tôi không có nhiều bạn. Tôi cũngkhông lấy gì làm buồn về chuyện đó.-Hello, Can I talk to you? - Đó là một giọng nam đậm chất Bắc.-Yes, of course. I’m very glad. - Tôi nói kèm theo môt nụ cười (thật tình là có phầngiả tạo).Trong khi nói chuyện, tôi có cơ hội nhìn rõ cái gã này hơn.Hắn cao tầm 1m70, datrắng.nhưng nhìn rất khỏe khoắn, ra dáng trí thức (chắc là sinh viên) mặt mũi cũngtạm ổn, phát âm tiềng Anh khá chuẩn và cách nói chuyện khá chín chắn so vớituổi. Nhưng tôi không thích con trai Bắc, xưa giờ vẫn thế. Còn tại sao ư?Tôi cũngkhông rõ.-I guess you are a fan of music.-Yes, music is a part of my life. I can say this for sure. But how do you know it?-Your T-shirt with Britney Spear on it, your pendants is a music note. When Iwalk into this room, I saw you were wearing earphones.-You seem to look after me really well. - Tôi nói giọng mỉa mai.-Oh, you know, I love music too. Especially rock. I love Rolling stone, U2,Greenday. I love Micro wave. - Gã nói với vẻ mặt đầy hứng thú.-I’m sorry but I can’t stand rock. I find it very noisy and meaningless. I don’t knowwhy people can listen to this mess of music. - Tôi cố ý nói vậy để gã cụt hứng màtha cho tôi, tôi chỉ muốn về nhà.-Oh, you’re not mature enough to catch this music. I’m sure if you pend your timelisten to rock instead of your boring music, you’ll find it very attractive.-What? - Tôi vừa nói và nhíu mày nhìn gã, sao gã dám nói thứ âm nhạc mà tôiđang nghe là nhàm chán, vậy chẳng khác nào gã bảo rằng cuộc sống của tôi cũngnhàm chán như thứ âm nhạc của tôi sao?-Your life is so boring, isn’t it? You want to change it? - Gã nói ra vẻ quan tâmnhưng tôi thấy thật giả tạo.-It’s not your business. Tôi giận giữ bỏ đi mà không thèm ngoái đầu nhìn lại. Ắthẳn, gã đang nghĩ tôi là con nhỏ vô duyên nhất mà gã từng gặp. Mặc kệ, tôi cũngkhông quan tâm. Thật là một buổi chiều tồi tệ. Tôi càng thấy ghét con trai Bắc hơn.TÔI GHÉT HẮN. ***Ba tôi bảo là ông sắp đi công tác nước ngoài trong vòng 3 tháng. Ừ, không sao cả,tôi quen rồi. Nhiều lúc tôi nghĩ chắc mình không còn biết cô đơn là gì. Mẹ tôi mấtngay khi sinh tôi. Bố tôi thì suốt ngày quần quật với công việc ở Công ty, có hômđến khuya ông mới về (vì bận ngoại giao với đối tác - ông bảo thế, tôi tin thế).Hôm về sớm thì cơm nước xong ông lại lao đầu vào đống việc ông đem về nhà.Ông rất thương tôi, từ khi mẹ mất, ông chưa đi thêm bước nữa vì sợ tôi bị mẹ kếchèn ép. Ông không có thời gian dành cho tôi, thế nên, ông cho tôi rất nhiều tiền.Tôi có thể mua bất cứ thứ gì tôi muốn. Thật đấy. Nhưng tôi không thích làm vậy.Bạn tôi ai cũng bảo tôi hâm, nếu chúng có được ông bố giàu như tôi, chúng sẽthoải sức sắm nào iPhone, laptop, xe tay ga, quần áo, túi xách hàng hiệu… Tôi thìthấy mấy thứ đó không cần thiết cho mình. Thứ giá trị nhất mà tôi tự mua chomình gần đây là cây guitar cổ điển tầm hai triệu đồng cùng hàng đống tiểu thuyếtlãng mạn trong nước và nước ngoài khác.-Trong khi đi vắng, ba sẽ cho con một bất ngờ thú vị đấy.-Gì hả ba? Bây giờ chỉ có việc ba ở lại đây với con là làm cho con bất ngờ nhấtthôi. - Tôi nói pha chút giận dỗi.-Thôi nào con gái, bạn của ba ở Hà Nội có một đứa con trai. Nó đã vào Sài Gòn đểnghỉ hè và đang ở khách sạn, ba đề nghị ngày mai nó sẽ sang ở nhà ta vì chúng tacó nhiều phòng mà.-Cái gì? - Tôi hét lớn. - Ý ba là con trai hả? Ba không đùa chứ?- Bình tĩnh nào con, nó là người tốt, ba khẳng định như thế. Với lại, cô giúp việc sẽở đây với 2 đứa con suốt mùa hè này.-Baaaaaaa - tôi phụng phịu - Con lại không thich con trai Bắc. – Tôi mường tượngtrong đầu cái gã khó ưa đã gặp ở Câu lạc bộ tiếng Anh hôm qua.Mặc kệ sự phản đối của tôi, ba tôi sắp xếp lại hồ sơ bỏ vào cặp và đi thằng ra cửa,không quên quay đầu nói với lại:-Cậu bạn này khá lắm, nó sẽ dạy cho con nhiều thứ đấy.-Tôi không để ý lời ông nói, đánh một tiếng thở dài rồi nằm vật ra salon. ***5h.Đang ngồi trong phòng khách vừa nghe nhạc, vừa say sưa đọc sách tới đoạn caotrào thì có tiếng gõ cửa. Tôi khá khó chịu vì bị gián đoạn.“Chắc là vị khách khôngmong đợi của tôi đến rồi.” – Tôi nghĩ bụng và miễn cưỡng ra mở cửa.Có tin được không, là ...

Tài liệu được xem nhiều: