![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Hương Xoài
Số trang: 5
Loại file: pdf
Dung lượng: 117.75 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Hai tuần nằm dài, thực hiện các chế độ nghiêm ngặt của bác sĩ, sức khoẻ Thái bắt đầu bình phục nhưng chứng mất ngủ vẫn cứ bám riết lấy anh. Vẫn còn những đêm trắng, mắt chong chong nhìn vào đêm tối, vẫn còn những giấc ngủ đầy mộng mị. Buổi sáng ra viện, Thuỷ đến đón Thái, đưa cho anh một bức thư nhỏ, nói: "Em vừa xin tổng biên tập cho anh nghỉ thêm một tuần. Anh sẽ đến nhà một ông chú họ của em. Giữa một rừng xoài, tha hồ mà tĩnh dưỡng". Thái cầm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hương Xoàivietmessenger.com Nguyễn Hoa Lư Hương XoàiHai tuần nằm dài, thực hiện các chế độ nghiêm ngặt của bác sĩ, sức khoẻ Thái bắt đầu bìnhphục nhưng chứng mất ngủ vẫn cứ bám riết lấy anh. Vẫn còn những đêm trắng, mắt chongchong nhìn vào đêm tối, vẫn còn những giấc ngủ đầy mộng mị.Buổi sáng ra viện, Thuỷ đến đón Thái, đưa cho anh một bức thư nhỏ, nói: Em vừa xin tổngbiên tập cho anh nghỉ thêm một tuần. Anh sẽ đến nhà một ông chú họ của em. Giữa mộtrừng xoài, tha hồ mà tĩnh dưỡng. Thái cầm phong bì, liếc nhìn địa chỉ, mặt chợt nóng ran,tim đập loạn xạ như một con chim mắc bẫy. Thuỷ lom lom nhìn anh, hỏi:- Anh biết nơi này rồi hở?- Biết... Nhưng chưa một lần đến.- Sao biết?- À... một người quen... cũng lâu lắm rồi...Thuỷ nhướng đôi mắt sắc lẻm răn:- Anh về đó là để nghỉ ngơi và để chữa chứng mất ngủ đấy nhé.Thái choàng tay qua vai Thuỷ, cười cười:- Em viết thư giới thiệu anh với ông chú ra sao?- Còn viết sao nữa, rằng đây là chồng chưa cưới của con. Chú xem có ưng cái bụng khôngthì ký duyệt cho một chữ cho con nhờ.- Vậy thì anh chỉ còn một cách là làm con ong chăm chỉ trong vườn xoài của ông chú em,được chưa?Thái như vừa qua một sự chấn động, một thoáng như nghẹt thở vì một cảm giác rất lạ. Phảichăng đây là sự đùa cợt của số phận. Anh sẽ về một ngôi làng mà dăm năm trước, khi cònlà một sinh viên, tên làng vang lên thiêng liêng như tên một thánh địa.Bên anh, Thuỷ đang ríu rít điều gì đó. Thuỷ giỏi giang, xinh đẹp. Tương lai của Thái sẽ đầyhứa hẹn khi có một người bạn đồng hành như Thuỷ. Những nhân vật khả kính trong thànhphố này đều là bạn chiến đấu thuở nằm hầm của ba Thuỷ.Thuỷ thực tế, nhìn xa trông rộng. Mà sao Thái lại có một chuyến hành hương đầy bất ngờthế này. °°°Những vườn xoài rộng, nối tiếp nhau như không bao giờ có tận cùng. Gốc xoài to, mộtngười ôm không xuể, tán lá xoè rộng và vươn cao. Đang là mùa ra hoa. Một mùi hương dịungọt lan toả khắp vườn khắp ngõ. Chú Tư Râu nói với Thái, vườn xoài này cha con chútrồng từ những năm chú mới lên mười. Bây giờ chú đã sáu mươi. Hơn 40 năm nay, đều đặn,cứ vào mùa, hoa xoài lại nở bung ra, vào hè thì quả đã bắt đầu vàng ruộm.Hàng giờ liền, Thái lang thang trong những vườn xoài. Hương xoài ngọt, hoa nở bung, vàngươm, trông xa như một trời pháo hoa.Không hề có những lời lẽ bi lụy, những ánh nhìn ướt át. Không có cả những câu hỏi thămbóng gió. Cô sinh viên mơ mộng ngày nào giờ đón Thái như đón một người bạn cũ lâu ngàygặp lại. Thái cố cười to, cố bắt chặt tay Quyên rồi khảng khái buông ra. Quyên cũng cườitheo, tiếng cười trong trẻo. Em đưa đến một xâu mực khô, để hai chú cháu lai rai với nhau.Quyên nhóm xong bếp lò, đặt bên cạnh chiếc chõng tre đầu hè rồi xin phép về. Nhìn màuchiều xuống chậm trên tán xoài, Thái thấy mắt mình cay cay. Vì rượu, vì khói than bay xộcvào mắt hay vì điếu thuốc rê to sụ trên tay? Lần đầu tiên trong đời, anh ngượng nghịu quấnmột điếu thuốc rê rồi châm lửa hút. Đầu óc chếnh choáng. Thái có cái cảm giác gần như làsự đau đớn khi vừa mất đi một điều gì đó quý giá. Nhưng đó là điều gì vậy...Sáng hôm sau, anh theo chú Tư Râu lên rẫy. Những hàng xoài đứng thành hàng, đều tămtắp như những người lính già toả bóng xum xê. Xoài rẫy ra hoa muộn hơn xoài vườn. Tháigiúp chú Tư Râu cưa bớt những cành thấp nhỏ. Đó là một cách làm cỏ xoài, chuẩn bị chomùa hoa. Anh mải mê làm, mồ hôi túa ra, thở phì phò như kéo bễ. Tuy vậy trong anh dânglên một cảm giác vừa dễ chịu, vừa thanh thản. Được vài chục gốc xoài thì mệt lử. Thái ôm láchất thành đống lớn rồi nằm lăn ra trên cái nệm gây gây mùi nhựa cây đó. Những tia nắngmai lọc qua tán cây, nhẹ mảnh như những sợi tơ giăng. Ngự trị lên tất thảy là một sự thinhlặng mênh mông, vĩnh cửu. Thái cảm thấy cơ thể mình như đang từ từ rã ra, đang dần dầnhoà tan vào vô biên, rồi anh chìm sâu vào một giấc ngủ nhẹ nhõm. Một giấc ngủ thần tiênchưa bao giờ anh trải qua trong đời.Thái mơ thấy Quyên. Em mặc chiếc áo vàng nhạt như hoa cải. Họ cùng đi, tay trong tay, đimãi. Tay em nhỏ nhắn và nóng ấm. Vòm xoài xanh trên đầu, những gốc xoài già đều tămtắp như một hàng rào kéo dài đến vô tận. Gió mơn man, tiếng cười của em trong trẻo.Hương xoài thơm ngọt quyện với hương tóc thơm nồng quấn quýt quanh anh.Thốt nhiên Thái thức giấc, ngơ ngác nhìn quanh. Anh cố nhớ về gương mặt Thuỷ nhưng đólà một sự cố gắng vô vọng. Nhập nhoà trong anh hình ảnh Quyên, chiếc áo vàng hoa cải,tóc xoã xuống vai. Em đang nhìn anh, mỉm cười. Thái xoè hai tay ra trân trân nhìn. Anh vừanắm tay Quyên, cảm giác mềm ấm của bàn tay nhỏ nhắn dường như vẫn còn.Buổi trưa, Thái và chú Tư Râu đang ăn cơm thì nhân viên bưu điện mang đến một bức điện.Chắc con Thuỷ nó nhớ mày, nó muốn điệu mày về rồi đó, chú Tư Râu đủng đỉnh nói. Đúnglà bức điện của Thuỷ: Ba sắp ra bộ họp ba ngày. Anh sẽ đi với cụ. 6 giờ chiều nay, xe sẽqua đón an ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hương Xoàivietmessenger.com Nguyễn Hoa Lư Hương XoàiHai tuần nằm dài, thực hiện các chế độ nghiêm ngặt của bác sĩ, sức khoẻ Thái bắt đầu bìnhphục nhưng chứng mất ngủ vẫn cứ bám riết lấy anh. Vẫn còn những đêm trắng, mắt chongchong nhìn vào đêm tối, vẫn còn những giấc ngủ đầy mộng mị.Buổi sáng ra viện, Thuỷ đến đón Thái, đưa cho anh một bức thư nhỏ, nói: Em vừa xin tổngbiên tập cho anh nghỉ thêm một tuần. Anh sẽ đến nhà một ông chú họ của em. Giữa mộtrừng xoài, tha hồ mà tĩnh dưỡng. Thái cầm phong bì, liếc nhìn địa chỉ, mặt chợt nóng ran,tim đập loạn xạ như một con chim mắc bẫy. Thuỷ lom lom nhìn anh, hỏi:- Anh biết nơi này rồi hở?- Biết... Nhưng chưa một lần đến.- Sao biết?- À... một người quen... cũng lâu lắm rồi...Thuỷ nhướng đôi mắt sắc lẻm răn:- Anh về đó là để nghỉ ngơi và để chữa chứng mất ngủ đấy nhé.Thái choàng tay qua vai Thuỷ, cười cười:- Em viết thư giới thiệu anh với ông chú ra sao?- Còn viết sao nữa, rằng đây là chồng chưa cưới của con. Chú xem có ưng cái bụng khôngthì ký duyệt cho một chữ cho con nhờ.- Vậy thì anh chỉ còn một cách là làm con ong chăm chỉ trong vườn xoài của ông chú em,được chưa?Thái như vừa qua một sự chấn động, một thoáng như nghẹt thở vì một cảm giác rất lạ. Phảichăng đây là sự đùa cợt của số phận. Anh sẽ về một ngôi làng mà dăm năm trước, khi cònlà một sinh viên, tên làng vang lên thiêng liêng như tên một thánh địa.Bên anh, Thuỷ đang ríu rít điều gì đó. Thuỷ giỏi giang, xinh đẹp. Tương lai của Thái sẽ đầyhứa hẹn khi có một người bạn đồng hành như Thuỷ. Những nhân vật khả kính trong thànhphố này đều là bạn chiến đấu thuở nằm hầm của ba Thuỷ.Thuỷ thực tế, nhìn xa trông rộng. Mà sao Thái lại có một chuyến hành hương đầy bất ngờthế này. °°°Những vườn xoài rộng, nối tiếp nhau như không bao giờ có tận cùng. Gốc xoài to, mộtngười ôm không xuể, tán lá xoè rộng và vươn cao. Đang là mùa ra hoa. Một mùi hương dịungọt lan toả khắp vườn khắp ngõ. Chú Tư Râu nói với Thái, vườn xoài này cha con chútrồng từ những năm chú mới lên mười. Bây giờ chú đã sáu mươi. Hơn 40 năm nay, đều đặn,cứ vào mùa, hoa xoài lại nở bung ra, vào hè thì quả đã bắt đầu vàng ruộm.Hàng giờ liền, Thái lang thang trong những vườn xoài. Hương xoài ngọt, hoa nở bung, vàngươm, trông xa như một trời pháo hoa.Không hề có những lời lẽ bi lụy, những ánh nhìn ướt át. Không có cả những câu hỏi thămbóng gió. Cô sinh viên mơ mộng ngày nào giờ đón Thái như đón một người bạn cũ lâu ngàygặp lại. Thái cố cười to, cố bắt chặt tay Quyên rồi khảng khái buông ra. Quyên cũng cườitheo, tiếng cười trong trẻo. Em đưa đến một xâu mực khô, để hai chú cháu lai rai với nhau.Quyên nhóm xong bếp lò, đặt bên cạnh chiếc chõng tre đầu hè rồi xin phép về. Nhìn màuchiều xuống chậm trên tán xoài, Thái thấy mắt mình cay cay. Vì rượu, vì khói than bay xộcvào mắt hay vì điếu thuốc rê to sụ trên tay? Lần đầu tiên trong đời, anh ngượng nghịu quấnmột điếu thuốc rê rồi châm lửa hút. Đầu óc chếnh choáng. Thái có cái cảm giác gần như làsự đau đớn khi vừa mất đi một điều gì đó quý giá. Nhưng đó là điều gì vậy...Sáng hôm sau, anh theo chú Tư Râu lên rẫy. Những hàng xoài đứng thành hàng, đều tămtắp như những người lính già toả bóng xum xê. Xoài rẫy ra hoa muộn hơn xoài vườn. Tháigiúp chú Tư Râu cưa bớt những cành thấp nhỏ. Đó là một cách làm cỏ xoài, chuẩn bị chomùa hoa. Anh mải mê làm, mồ hôi túa ra, thở phì phò như kéo bễ. Tuy vậy trong anh dânglên một cảm giác vừa dễ chịu, vừa thanh thản. Được vài chục gốc xoài thì mệt lử. Thái ôm láchất thành đống lớn rồi nằm lăn ra trên cái nệm gây gây mùi nhựa cây đó. Những tia nắngmai lọc qua tán cây, nhẹ mảnh như những sợi tơ giăng. Ngự trị lên tất thảy là một sự thinhlặng mênh mông, vĩnh cửu. Thái cảm thấy cơ thể mình như đang từ từ rã ra, đang dần dầnhoà tan vào vô biên, rồi anh chìm sâu vào một giấc ngủ nhẹ nhõm. Một giấc ngủ thần tiênchưa bao giờ anh trải qua trong đời.Thái mơ thấy Quyên. Em mặc chiếc áo vàng nhạt như hoa cải. Họ cùng đi, tay trong tay, đimãi. Tay em nhỏ nhắn và nóng ấm. Vòm xoài xanh trên đầu, những gốc xoài già đều tămtắp như một hàng rào kéo dài đến vô tận. Gió mơn man, tiếng cười của em trong trẻo.Hương xoài thơm ngọt quyện với hương tóc thơm nồng quấn quýt quanh anh.Thốt nhiên Thái thức giấc, ngơ ngác nhìn quanh. Anh cố nhớ về gương mặt Thuỷ nhưng đólà một sự cố gắng vô vọng. Nhập nhoà trong anh hình ảnh Quyên, chiếc áo vàng hoa cải,tóc xoã xuống vai. Em đang nhìn anh, mỉm cười. Thái xoè hai tay ra trân trân nhìn. Anh vừanắm tay Quyên, cảm giác mềm ấm của bàn tay nhỏ nhắn dường như vẫn còn.Buổi trưa, Thái và chú Tư Râu đang ăn cơm thì nhân viên bưu điện mang đến một bức điện.Chắc con Thuỷ nó nhớ mày, nó muốn điệu mày về rồi đó, chú Tư Râu đủng đỉnh nói. Đúnglà bức điện của Thuỷ: Ba sắp ra bộ họp ba ngày. Anh sẽ đi với cụ. 6 giờ chiều nay, xe sẽqua đón an ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Hương Xoài Nguyễn Hoa Lư truyện ngắn Việt Nam truyện ngắn văn học hiện đại câu chuyện đời thườngTài liệu liên quan:
-
6 trang 254 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 110 0 0 -
4 trang 85 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 61 0 0 -
8 trang 54 0 0
-
171 trang 54 0 0
-
2 trang 51 0 0
-
3 trang 48 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 45 0 0 -
12 trang 45 0 0