Danh mục

KẺ BÌNH PHỤC - Zarathustra đã nói như thế

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 153.79 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 16,000 VND Tải xuống file đầy đủ (16 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một buổi sáng nọ, ít lâu sau khi trở về hang đá, Zarathustra bỗng phóng mình đứng vụt dậy từ thảo sàng rồi vừa la hét bằng một giọng khủng khiếp, hắn vừa vung tay múa chân xua đuổi như thể trên thảo sàng của hắn có một kẻ nào khác cứ nằm ì ra đó không muốn đứng dậy: tiếng hét của Zarathustra vang dội ồn ào đến nỗi con ó và con rắn kinh hãi tiến lại gần hắn và trong tất cả các hang động gần bên hang động của Zarathustra, tất cả mọi con thú...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
KẺ BÌNH PHỤC - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế KẺ BÌNH PHỤC Một buổi sáng nọ, ít lâu sau khi trở về hang đá, Zarathustra bỗngphóng mình đứng vụt dậy từ thảo sàng rồi vừa la hét bằng một giọng khủngkhiếp, hắn vừa vung tay múa chân xua đuổi như thể trên thảo sàng của hắncó một kẻ nào khác cứ nằm ì ra đó không muốn đứng dậy: tiếng hét củaZarathustra vang dội ồn ào đến nỗi con ó và con rắn kinh hãi tiến lại gần hắnvà trong tất cả các hang động gần bên hang động của Zarathustra, tất cả mọicon thú đều phóng mình chạy trốn, - bay, lượn, bò, nhảy, tùy loài có cánhhay có chân. Nhưng Zarathustra đã thốt ra những lời như sau: “Hỡi tư tưởng cao thẳm u trầm, hãy đứng dậy, hãy lộ diện ra từ nhữnghố thẳm của ta! Hỡi con rồng đang say ngủ, ta là tiếng gà gáy và là bìnhminh của mi: hãy đứng dậy, đứng dậy mau! Giọng nói ta cuối c ùng sẽ đánhthức mi dậy! Hãy gỡ nút bịt tai mi ra; hãy lắng nghe đây! Bởi vì ta muốn nghe hiểumi! Đứng dậy, đứng dậy mau! Ở đây có đủ sấm sét để cho ngay cả nhữngmộ phần cũng nghe thấu được! Hãy dụi mắt để xua đuổi giấc ngủ của mi cùng mọi sự nặng nề mùquáng. Hãy nghe ta bằng cả đôi mắt của mi nữa: giọng nói của ta là mộtphương dược, ngay cả đối với những kẻ bị mù lòa khi mới sơ sinh. Và khi đã thức dậy rồi, mi sẽ thức tỉnh mãi mãi như thế. Ta không cóthói quen đánh thức những tổ tiên cổ đại dậy để rồi sau đó bảo họ tiếp tụcngủ lại![1] Mi nhích động, dang duỗi tay chân, mi há miệng ngáp dài? Hãy đứngdậy, đứng dậy mau! Điều cần yếu nơi mi không phải là há miệng ngáp dàimà là phải nói nên lời! Zarathustra đang gọi mi - Zarathustra, kẻ vô tínngưỡng! Ta, Zarathustra, kẻ phát ngôn của đời sống, kẻ phát ngôn của thốngkhổ, kẻ phát ngôn của vòng tròn trầm luân vô hạn, - ta đang kêu gọi mi, hỡitư tưởng sâu thẳm nhất của ta! Ồ, nỗi hân hoan bùng vỡ trong hồn ta! Mi đang đến rồi đó, - ta ngheâm vọng tiếng bước chân mi! Hố thẳm của ta đang lên tiếng. Ta đã quaychiều sâu thẳm tối hậu của ta về với ánh sáng! Ồ, niềm vui! Hãy đến đây! Hãy đưa tay cho ta nắm! - A, để yên! Á!À! - Kinh tởm! Quá kinh tởm! - Khốn khổ cho ta!” 2 Nhưng khi Zarathustra vừa thốt xong những lời này thì hắn ngã lănxuống đất như một người chết, rồi cứ nằm dài như thế rất lâu, như mộtngười đã trút linh hồn. Khi định thần lại, Zarathustra tái xanh, run rẩy, hắncứ nằm dài ra như thế, và luôn mấy hôm liền chẳng thiết gì ăn uống. Hắn ởtrong tình trạng ấy suốt bảy ngày; trong khi đó con ó và con rắn ngày đêmtúc trực chẳng rời, trừ đôi lúc con ó bay ra ngoài tìm lương thực. Con ó đặttrên thảo sàng của Zarathustra tất cả những gì đem về trong đôi vuốt nhọn,đến nỗi cuối cùng Zarathustra nằm trên một thảo sàng đầy rơm vàng đỏ, đầynho, táo, cỏ thơm và trái thông. Dưới chân Zarathustra, nằm dài hai con cừumà con ó phải khó khăn lắm mới xoáy được của mấy gã chăn chiên. Cuối cùng, sau bảy ngày, Zarathustra ngồi dậy. Hắn đưa tay cầm lấymột quả táo, đặt lên mũi ngửi và thấy rằng mùi vị quả táo thơm ngon dễchịu. Lúc bấy giờ, con ó và con rắn tin rằng đã đến lúc ngỏ lời vớiZarathustra. Chúng bảo: “Hỡi Zarathustra, ngài đã nằm yên như thế bảy ngày rồi với đôi mắtnặng trĩu u sầu, giờ ngài không muốn đứng dậy sao? Hãy ra khỏi hang đá: thế giới đang chờ đợi ngài như một khu vườn.Ngọn gió đang đùa giỡn với những làn hương trĩu nặng đang muốn bay đếncùng ngài; và tất cả những con suối đều muốn quấn quít theo bước chânngài. Trong khi ngài nằm cô tịch triền miên suốt bảy ngày liền, vạn vật đềuthở dài than tiếc. Bây giờ xin ngài hãy bước ra ngoài hang đá! Vạn vật muốnlàm những y sĩ chữa trị cho ngài! Phải một mối chắc tâm mới đã đến với ngài, nặng nề chứa chất đầynhững men nồng? Ngài đã nằm đó như một đống bột nhào, linh hồn ngài đãcăng phồng, tràn lan tứ phía”. “Hỡi các con thú của ta, Zarathustra đáp lại, các ngươi cứ tiếp tục thỏthẻ ê m đềm như thế và hãy để ta lắng nghe! Lời thỏ thẻ của các ngươi làm tabình phục: nơi nào êm vang lời thỏ thẻ thì ta thấy như thế giới đang trải rộngtrước mắt tựa một khu vườn. Biết bao là dịu dàng nằm trong những lời những ý! Những lời những ýhá chẳng phải là những cầu vồng và những chiếc cầu ảo tưởng nối liền giữanhững tính thể đời đời ngăn cách? Có một thế giới khác biệt thuộc về mỗi linh hồn. Đối với mỗi linhhồn, thì mọi linh hồn khác là một thế giới hậu cảnh. Chính giữa những sự vật giống nhau nhất mới thoát lên những ảotưởng đẹp đẽ vô ngần; bởi vì những hố thẳm nhỏ hẹp nhất mới là những hốthẳm vô vàn khó vượt qua. Đối với ta, làm thế nào còn có một cái gì ở bên ngoài ta được? Chẳngcó gì bên ngoài bản ngã! Nhưng tất cả những thanh điệu đều làm ta quên điđiều đó; có thể quên được nó, lòng ta êm dịu xiết bao! Danh xưng và thanh điệu há chẳng được ba ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: