Chap 1: Dẫu biết ko thể yêu... nhưng tại sao cứ níu kéo??? nhưng tại sao cứ dằn vặt??? nhưng tại sao cứ làm khổ nhau??? nhưng...có phải anh chỉ chọn yêu... KẺ GHÉT ANH NHẤT THẾ GIAN - Dù đã cố thay đổi bản thân, thay đổi diện mạo và thay đổi luôn cả cá tính nhưng tại sao đến giờ anh vẫn không thể chấp nhận em..._nó giàn dụa - An Di à..._anh thở dài đưa cái nhìn khó xử về phía nó - Anh nói đi, em có gì kém hơn Nhã An. Em đã học cách...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kẻ Ghét Anh Nhất Thế Gian Kẻ Ghét Anh Nhất Thế GianChap 1: Dẫu biết ko thể yêu... nhưng tại sao cứ níu kéo??? nhưng tại sao cứ dằn vặt??? nhưng tại sao cứ làm khổ nhau??? nhưng...có phải anh chỉ chọn yêu... KẺ GHÉT ANH NHẤT THẾ GIAN- Dù đã cố thay đổi bản thân, thay đổi diện mạo và thay đổi luôn cả cá tính nhưngtại sao đến giờ anh vẫn không thể chấp nhận em..._nó giàn dụa- An Di à..._anh thở dài đưa cái nhìn khó xử về phía nó- Anh nói đi, em có gì kém hơn Nhã An. Em đã học cách ăn nói, cư xử, học luôn cảsở thích, tính cách và cả vì anh mà đi thẩm mỹ cho y hệt chị ấy nhưng tại sao emvẫn ko thể là Nhã An- An Di! Em là An Di- Chu An Di, mãi mãi không phải là Trần Nhã An , em cónghe rõ không?_anh nắm lấy đôi vai nó, lay mạnh và hét- Em không nghe, em không hiểu, em ko quan tâm..._nó vùng ra khỏi vòng tayanh, chạy...nó chạy nhưng ko còn khóc nữa.Nó không phải vô cảm mà là từ khi yêu anh nó đã khóc quá nhiều, chịu quá nhiềucay đắng. Đã đến lúc kết thúcKít...s.s....ss.s..s- Nhã An...- Phút cuối cùng của cuộc đời, anh đã gọi em là Nhã An...Em đã đánh đổi cả thânthể, tính mạng và cả tâm hồn để lấy cái tên Nhã An này nhưng em vẫn không thểthoát khỏi cái bóng thực sự của người đó. An ủi thay...ít nhất em đã dành lấy 1 vịtrí nhất thời trong trái tim anh..._nó cười hiền- Anh! anh đã gọi em là Nhã An. Emghét anh...cuối cùng em cũng có thể ghét anh thật sự_nó yếu ớt nói. Bàn tay đẫmmáu và mưa đưa lên môi mình rồi chạm khẽ vào môi anh- Em ghét anh...- An Di..._anh ôm lấy nó, ôm thật chặt như thể buông lỏng ra 1 chút nó sẽ biếnmất, anh vừa ôm lấy nó, vừa đưa tay thâu vũng máu lênh láng dưới mưa kia lạigần, cố ko để nó tan vào mưa. Em đã biến mất...đã thoát khỏi anh đã có thể làm anh khóc và gọi tên em Em vui lắm!Chap 2: Tình cờ7.00pm- Ngân Hà! Hình như có ai đó mấy ngày nay cứ nhìn nhìn tớ ấy..._1 con bé buộctóc xếch một bên ghé đầu nói nhỏ với bạn thân- Ai nhìn gì chứ, đừng có thần hồn nát thần tính. Với lại...xấu như ma thế kia thìanh nào mà dám nhìn. Chơi cho thoải mái đi, không phải ngày nào cũng là chủnhật đâu_nhỏ Ngân Hà thẳng thừng trả lời, vẻ mặt nghiêm túc- Ả này, dám nói tui xấu hả_tóc xếch hậm hựcNó phụng phịu tỏ ra hờn giỗi, mắt lừ lừ nhìn cổ xe ngựa quay quay trước mắt- Thụy Nhiên! Á.....á...._chợt trong mớ âm thanh hỗn độn của không gian dấy lêntiếng hét thất thanh của bọn bạn thânNó quay phắt lại...- Ôi Chúa tôi....Á.....á.....á...._nó cũng hét toáng lên khi đập vào mất nó khi ấy làmột tên 3D (bê đê) chỉ mặc mỗi nội y.Hoảng quá, nó vội vàng đưa tay bịt lấy mắt mình, miệng vẫn nhem nhẻm nói.- Hết chưa???Ông ta đi vào chưaNhạc lớn quá, nó chỉ mang máng nghe thấy cái giọng của bọn bạn đang líu ríu bêntai chứ chẳng biết lũ chúng nó nói gìDù thầy đáng sợ nhưng nó vẫn tò mò xem kẻ trên sân khấu là con trai hay con gái.Nó dần thu tay lại- Á...anh xinh đẹp_nó lại hét toáng lên, lần này cường độ âm thanh cực lớn, vượtqua cả tiếng nhạcNó tròn mắt chăm chăm vào mắt anh. Anh xinh đẹp nó gọi anh thế là vì ko biếttên anh, đặc điển duy nhất anh để lại cho nó là khuôn mặt hết sức xinh đẹp, da anhtrắng cứ như con gái, môi anh nhỏ, mỏng, hông hồng, hơn cả là đôi mắt to, trònxoe của anh ẩn trong lớp kính cận. Dạo trước nó gặp anh trong dịp anh đi uốngcafe với bạn bè còn nó thì vào quán để tìm hiểu, viết bài nghị luận. Nó nhớ anh từhồi đó tới giờ. Tại đầu óc cũng đơn giản nên khi tiếp nhận ánh mắt lạ lùng ấy củaanh, nó đã cảm ngay cơ. Ấy thế nên lần này tự nhiên gặp anh, lại đúng vào cáihoàn cảnh kì cục trên công thêm cái bản chất cứng đầu, nó cứ khư khư cho rằnganh là bạch mã hoàng tử của mình.Anh không nói gì, anh vẫn nhìn nó, anh mắt vô hồn không chút cảm giác, khôngcười, không xã giao. Anh lướt qua nó như không khiến nó có chút hụt hẫng nhưngvì đang mãi vui nó quên bén ngay ------- * --------7.20pm- Quốc Kiệt! Cái thằng lạnh lùng ấy lại đóng băng ở đâu nữa rồi đây_thằng con traingồi trong quán cafe sốt sắm nhìn đồng hồ (Chí Uy)- Thằng này, còn sớm mà, từ từ nó đến. Mày làm gì mà rối rít lên thế_thằng contrai khác nói (Thế Khang)- Mấy bữa nay, tao thấy thằng Kiệt không bình thường. Cứ thấy nó mãi nhìn conbé kia kia ấy._Chí Uy nhăn nhó nói- Thằng Kiệt mà lại nhìn con gái sao? Mày có nhìn nhầm ko thế? Chút nó đến, biếtđược nó cho mày bầm dập, từ dạo An Di..._Khang chợt khựng lại- Đúng là ý này, còn bé đó, cái con bé cột tóc xếch 1 bên đó..._Chí Uy lắp bắp, cốdiễn đạt- Con gái cột tóc xếch 1 bên có gì lạ đâu- Con bé đó rất giống An Di._hắn cuối cùng cũng phun ra 1 câu trọn vẹn- ..._Khang ko nói gì, chờ đợi lập luận- Hôm gặp con bé đó ở quán cafe ...