Tôi là một đứa con gái không quá nổi bật trong lớp, không thật sự xinh xắn, cũng không nhu mì nữ tính, lại chẳng quá cá tính. Nói chung, tôi rất bình thường. Vì lẽ đó mà tôi không nghĩ rằng có một đứa con trai nào đó thích tôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kẻ thu nhặt mảnh vỡ trong tình yêuKẻ thu nhặt mảnh vỡ trong tình yêuTôi nghĩ, kẻ thu nhặt mảnh vỡ trong tình yêu ít nhất nên có một trái tim nồngấm để sưởi ấm một cách chân thành nhất cho người mà mình yêu thương...1. Tôi là một đứa con gái không quá nổi bật trong lớp, không thật sự xinh xắn,cũng không nhu mì nữ tính, lại chẳng quá cá tính. Nói chung, tôi rất bình thường.Vì lẽ đó mà tôi không nghĩ rằng có một đứa con trai nào đó thích tôi. Nhưng đứaấy là có thật, nó tồn tại không quá xa lạ, là tên ngồi ngay sau bàn học của tôi.- Tao thích mày, Linh ạ!Nó nói vẻn vẹn ngần ấy từ, thêm một khuôn mặt đỏ lựng. Tôi chỉ cười, phẩy tay:- Thích đánh nhau với tao có đúng không? Nhưng mà tao không thích!Nó ngẩn người. Nhưng kể từ sau đó nó vẫn thích tôi, thích theo cái kiểu của riêngnó, không quá phô trương, cũng không quá thầm lặng, đơn giản là nó cho tôi biết,nó vẫn theo đuổi tôi, như cách một thằng con trai theo đuổi một đứa con gái.Những năm cuối cấp hai trôi qua rất nhanh, tôi lãng quên đi chuyện có một đứacon trai thích mình, vẫn đối xử với nó rất bình thường. Ngày thi chuyển cấp, lúcbiết kết quả, tôi đỗ còn nó trượt, nó phải học một trường bán công gần đó. Tôi cóhỏi.- Mày không sao chứ?- Có sao. Vì không được học gần mày.Sau cuộc trò chuyện đó chúng tôi hầu như không còn gặp nhau nhiều, bởi lịch họckhác nhau, lại thêm một khoảng cách vô hình nào đó khiến hai đứa trở nên xa dần.Xa đến nỗi tôi thấy nỗi nhớ của mình lạc trong nỗi nhớ của nó, lạc cả về nhữngkhoảng thời gian trước kia. Trớ trêu là khi nó không còn bên cạnh nữa tôi mới bắtđầu hình dung ra một điều:“Hình như mình thích nó!”2. Những năm cấp ba của tôi trôi qua rất nhạt, lớp tôi đa phần là con gái vì họcchuyên ban D. Tôi vẫn tiếp tục lẩn mình trong đám đông, trở nên nhạt nhòa vàkhông có nhiều kỉ niệm đẹp như thời cấp hai. Nghĩ lại tôi mới thấy, hình như thờicấp hai của tôi sôi nổi hơn, lại đáng yêu hơn rất nhiều. Thời đó có một đứa hay đibên cạnh tôi mỗi lúc tan trường, cũng là đứa hay kể chuyện cười cho tôi nghe. Tựnhiên tôi lại nhớ đến tên con trai đó, chính là tên con trai nói thích tôi rồi bị tôi từchối một cách thẳng thừng.Một lần bên trường tôi có văn nghệ, tôi ở trên sân khấu thực hiện qua loa tiết mụctốp ca cùng lớp, khi nhìn xuống dưới có bắt gặp một ánh mắt thân thuộc. Cũng khálâu rồi chưa gặp lại, chưa trò chuyện, tôi có cảm giác xa lạ, nhưng má vẫn ửnghồng một cách lạ lẫm. Chính là tên con trai ấy, đứa thích tôi và bị tôi từ chối nhữngnăm cuối cấp hai.- Hôm nay Linh xinh thật!- Chứ mọi ngày xinh giả?- À không.Chúng tôi có nói chuyện sau khi buổi văn nghệ kết thúc, tôi thấy nó đứng lomkhom cạnh cổng trường, trên chiếc xe đạp màu xanh biển, nó vẫn có thói quen nóichuyện hồ hởi, khiến tim tôi góc cạnh chùng chình, lại khiến bản thân tôi thấymình nghiêng ngả. Tệ thật, nói chuyện với một đứa con trai từng thích mình vàtừng bị từ chối hóa ra không nhẹ nhàng như tôi vẫn tưởng. Đó là thứ cảm giác lạlẫm, trong vắt như màu nắng, lại ngọt như sáp ong và ấm áp như dư vị của mộtthức quà nướng vào buổi Đông buốt lạnh.- Đạt chờ ai?- Bạn gái.Lúc nó nói ra câu này khiến tim tôi nhảy nhót liên hồi. Rồi đi lại từ phía sau một côbạn gái xinh xắn, nụ cười tươi như hoa đào, tiến về phía chúng tôi.- Mình về thôi!Sau đó nó vẫy tay chào tôi đi mất. Tôi có thể hình dung đoạn đường mà hai ngườisẽ đi, có những tiếng cười trong trẻo, có những ánh mắt lấp lánh niềm vui, cónhững nhịp tim thổn thức. Duy chỉ có tôi đứng lặng lẽ ở lại, chôn chân trước cổngtrường nghe tim dội ra thứ âm thanh chát chúa, tựa hồ như trái tim vừa vỡ vụn, vànước mắt lăn, kèm theo đó là tiếng thở dài.3. Ba năm cấp ba trôi qua nhanh hơn tôi tưởng, chúng tôi đều lao vào guồng quayhọc hành và thi cử. Hình như tôi và Đạt có trò chuyện trở lại, những cuộc tròchuyện kéo dài trên đường đi học thêm khi chúng tôi có buổi ôn trùng lớp. Nó kểcho tôi nghe về bạn gái mới, một cô bé kém bọn tôi một tuổi, học cùng trường cấpba với tôi và là người mà nó đứng đợi trước cổng trường. Chúng tôi cũng nói vềtương lai, về dự định nghề nghiệp. Có lần tôi không nén được tò mò liền hỏi nó.- Nếu mày lên Hà Nội học thì bạn gái để cho ai?Nó cười trừ:- Yêu xa thôi. Có niềm tin là được mà.Tôi thở dài. Người ta còn đủ can đảm để nuôi tình yêu xa, còn tôi, một chút dũngkhí để thừa nhận tình cảm của mình cũng không có. Tôi chợt nhớ những khoảngtrời mơ mộng của riêng tôi, từng ước ao rất nhiều, ấp ủ rất nhiều, cuối cùng tôi lạichỉ ước một ước muốn giản dị đứng thứ hai sau việc đỗ đại học, đó là được yêuthương một người thật sự hiểu mình. Tôi biết tôi đang tự nhắc đến ai, cũng đang tựnhớ ai, nhưng tôi lại cố né tránh, cũng gạt đi rằng người ta đã không thuộc vềmình, lại có người mới bên cạnh, tôi mãi mãi không thể cạnh tranh được. Có chănggiữa chúng tôi là quá khứ từng có một thứ tình cảm trong tr ...