KẺ XẤU XÍ NHẤT LOÀI NGƯỜI - Zarathustra đã nói như thế
Số trang: 12
Loại file: pdf
Dung lượng: 148.25 KB
Lượt xem: 12
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Zarathustra lại lang thang qua những ngọn núi, những cánh rừng: đôi mắt Zarathustra tìm kiếm, tìm kiếm mãi, nhưng chẳng nơi nào chúng bắt gặp kẻ mà chúng muốn nhìn thấy, kẻ khốn nạn đã thét lên tiếng kêu thống khổ. Tuy nhiên, suốt dọc đường, cõi lòng Zarathustra tràn đầy hoan lạc và biết ơn. Hắn tự nhủ: “Ngày hôm nay đã ban cho ta biết bao điều tốt lành để đền bù lại chuyện nó đã khởi sự một cách tệ hại thế kia! Ta đã gặp những kẻ đối thoại kỳ dị vô song! Giờ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
KẺ XẤU XÍ NHẤT LOÀI NGƯỜI - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế KẺ XẤU XÍ NHẤT LOÀI NGƯỜI Zarathustra lại lang thang qua những ngọn núi, những cánh rừng: đôimắt Zarathustra tìm kiếm, tìm kiếm mãi, nhưng chẳng nơi nào chúng bắt gặpkẻ mà chúng muốn nhìn thấy, kẻ khốn nạn đã thét lên tiếng kêu thống khổ.Tuy nhiên, suốt dọc đường, cõi lòng Zarathustra tràn đầy hoan lạc và biếtơn. Hắn tự nhủ: “Ngày hôm nay đã ban cho ta biết bao điều tốt lành để đềnbù lại chuyện nó đã khởi sự một cách tệ hại thế kia! Ta đã gặp những kẻ đốithoại kỳ dị vô song! Giờ đây ta sẽ nghiền ngẫm, nhai đi nhai lại thật lâu lời nói của họ;những lời lẽ đó tựa như những hạt giống tốt, răng ta sẽ không ngừng nghiềnnát và xay vụn chúng, cho đến khi chúng chảy ra những dòng sữa ngọt ngàotrong tâm hồn ta!” Nhưng khi con đường vòng quanh một tảng đá, thời đột nhiên phongcảnh thay đổi, và Zarathustra bước vào trong cõi chết. Nơi đây dựng đứnglên những tảng đá màu đen pha lẫn sắc đỏ: chẳng chút cỏ xanh, cây cối,chẳng có lấy một tiếng chim kêu. Bởi vì đấy là một thung lũng mà tất cảnhững con vật đều lánh xa, ngay cả những loài dã thú; duy chỉ có một giốngrắn màu xanh lục to lớn dễ sợ là đến đấy nằm chết khi đã già. Chính vì thếnhững người chăn súc vật mới gọi nơi đây là thung lũng Rắn Chết. Zarathustra mãi đắm chìm trong những hoài niệm đen thẳm, bởi vìhắn thấy rằng hình như mình đã đặt chân đến thung lũng này rồi. Và một sứcnặng đè trĩu trên tinh thần Zarathustra: đến độ hắn bắt đầu đi chậm lại chođến khi, sau cùng, hắn dừng hẳn lại. Nhưng lúc bấy giờ, khi mở mắt ra,Zarathustra thấy một cái gì đang ngồi bên vệ đường, một cái gì mang khuônmặt người nhưng hầu như chẳng có gì là người cả - một cái gì khó có thể gọitên. Hốt nhiên, Zarathustra đâm ra hổ thẹn vô cùng vì đã tận mắt nhìn thấymột điều như vậy: mặt mũi đỏ bừng đến tận chân tóc bạc phơ, Zarathustraquay mắt đi và cất bước để rời khỏi nơi chốn không hay này. Nhưng độtnhiên, một âm thanh cất lên trong cõi sa mạc chết ấy: từ mặt đất bốc lên mộtthứ tiếng khò khè, ọc ọc, như khi vào ban đêm nước ọc ọc trong một ống dẫnbị bịt kín; sau cùng tiếng động đó trở thành một giọng nói, một lời nói củacon người. Giọng nói ấy bảo: “Zarathustra, Zarathustra! Hãy giải đoán ẩn ngữ của ta nào: hãy nóiđi! Nói đi! Đâu là sự trả thù chống lại người chứng? Hãy dừng lại và quay bước trở lui: nơi đây có băng giá trơn trượt!Hãy coi chừng lòng kiêu hãnh của ngươi sẽ bị gãy chân chốn này! Ngươi tự tưởng mình là hiền minh trí huệ, hỡi Zarathustra kiêu hãnh!Vậy ngươi hãy thử giải đoán ẩn ngữ của ta xem nào, ngươi là kẻ đập vỡnhững trái hồ đào cứng rắn nhất, - hãy giải đoán ẩn ngữ là chính ta đây! Hãynói đi: ta là ai?” Nhưng khi Zarathustra nghe xong những lời lẽ trên, thì điều gì xảyđến trong tâm hồn hắn? Hắn nảy lòng thương xót và đột nhiên ngã quỵxuống tựa như một cây sồi chống chọi từ lâu với những nhát rìu của đámtiều phu nay đột nhiên gục xuống nặng nề, làm kinh hãi ngay những kẻmuốn đốn hạ nó. Song Zarathustra đã từ mặt đất trỗi dậy. Và khuôn mặt hắnlộ vẻ cứng rắn. Hắn bảo bằng một giọng sắt đá tàn nhẫn: “Ta nhận rõ mi rồi: mi là kẻ đã giết chết Thượng đế. Hãy để ta bỏ đixa. Mi không chịu đựng nổi kẻ đã nhìn thấy mi, kẻ đã nhìn thấy mithường xuyên thấu suốt từ bên này qua bên kia, mi, Kẻ xấu xí nhất loàingười! Mi đã trả thù người chứng đó!” Zarathustra nói như thế và muốn bỏ đi, nhưng sinh vật không thể gọitên đó đã nắm lấy một vạt áo của hắn và lại bắt đầu ọc ọc tìm chữ. Sau cùng,gã thốt ra: “Hãy ở lại, Zarathustra! - Hãy ở lại! Đừng bước qua con đường của ngài nữa. Tôi đã đoán rachiếc rìu nào đã đốn hạ ngài ngã gục; hỡi Zarathustra, xin ngợi ca vì ngài lạihiên ngang đứng vững dậy được! Tôi biết rõ, ngài đã đoán được tâm trạng của kẻ đã giết chết Thượngđế, - kẻ sát hại Thượng đế. Hãy ở lại! Xin ngài hãy ngồi xuống cạnh tôi, làmthế không phải là vô ích đâu. Tôi sẽ đi về với ai đây nếu không phải là về với ngài? Hãy ở lại, hãyngồi xuống đây. Nhưng đừng nhìn vào tôi! Hãy xưng tụng sự xấu xí của tôinhư thế! Họ đang ngược đãi tàn hại tôi: giờ đây ngài là nơi trú ẩn cuối cùngcủa tôi. Chẳng phải họ đang theo đuổi tôi bằng lòng thù hận hay bằng đámcảnh binh của họ đâu! Ồ! Tôi sẽ cười nhạo những sự ngược đãi tàn bạo nhưthế, tôi sẽ lấy làm hãnh diện và vui vẻ vì điều đó! Từ trước đến nay, tất cả những thành công há chẳng dành cho nhữngkẻ bị ngược đãi hành hạ tột cùng? Và kẻ nào tài hành hạ sẽ dễ học đượcchuyện theo đuôi:[1] - vì vậy, họ chẳng luôn bám đằng sau gót kẻ khác đósao? Nhưng chính lòng thương xót của họ... Chính lòng thương xót của họ làđiều làm tôi chạy trốn; chính vì lòng thương xót ấy, tôi mới đi tìm một chỗtrú ẩn nơi ngài. Hỡi Zarathustra, xin ngài hãy che chở cho tôi, ngài, chỗ trúẩn tối cao của ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
KẺ XẤU XÍ NHẤT LOÀI NGƯỜI - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế KẺ XẤU XÍ NHẤT LOÀI NGƯỜI Zarathustra lại lang thang qua những ngọn núi, những cánh rừng: đôimắt Zarathustra tìm kiếm, tìm kiếm mãi, nhưng chẳng nơi nào chúng bắt gặpkẻ mà chúng muốn nhìn thấy, kẻ khốn nạn đã thét lên tiếng kêu thống khổ.Tuy nhiên, suốt dọc đường, cõi lòng Zarathustra tràn đầy hoan lạc và biếtơn. Hắn tự nhủ: “Ngày hôm nay đã ban cho ta biết bao điều tốt lành để đềnbù lại chuyện nó đã khởi sự một cách tệ hại thế kia! Ta đã gặp những kẻ đốithoại kỳ dị vô song! Giờ đây ta sẽ nghiền ngẫm, nhai đi nhai lại thật lâu lời nói của họ;những lời lẽ đó tựa như những hạt giống tốt, răng ta sẽ không ngừng nghiềnnát và xay vụn chúng, cho đến khi chúng chảy ra những dòng sữa ngọt ngàotrong tâm hồn ta!” Nhưng khi con đường vòng quanh một tảng đá, thời đột nhiên phongcảnh thay đổi, và Zarathustra bước vào trong cõi chết. Nơi đây dựng đứnglên những tảng đá màu đen pha lẫn sắc đỏ: chẳng chút cỏ xanh, cây cối,chẳng có lấy một tiếng chim kêu. Bởi vì đấy là một thung lũng mà tất cảnhững con vật đều lánh xa, ngay cả những loài dã thú; duy chỉ có một giốngrắn màu xanh lục to lớn dễ sợ là đến đấy nằm chết khi đã già. Chính vì thếnhững người chăn súc vật mới gọi nơi đây là thung lũng Rắn Chết. Zarathustra mãi đắm chìm trong những hoài niệm đen thẳm, bởi vìhắn thấy rằng hình như mình đã đặt chân đến thung lũng này rồi. Và một sứcnặng đè trĩu trên tinh thần Zarathustra: đến độ hắn bắt đầu đi chậm lại chođến khi, sau cùng, hắn dừng hẳn lại. Nhưng lúc bấy giờ, khi mở mắt ra,Zarathustra thấy một cái gì đang ngồi bên vệ đường, một cái gì mang khuônmặt người nhưng hầu như chẳng có gì là người cả - một cái gì khó có thể gọitên. Hốt nhiên, Zarathustra đâm ra hổ thẹn vô cùng vì đã tận mắt nhìn thấymột điều như vậy: mặt mũi đỏ bừng đến tận chân tóc bạc phơ, Zarathustraquay mắt đi và cất bước để rời khỏi nơi chốn không hay này. Nhưng độtnhiên, một âm thanh cất lên trong cõi sa mạc chết ấy: từ mặt đất bốc lên mộtthứ tiếng khò khè, ọc ọc, như khi vào ban đêm nước ọc ọc trong một ống dẫnbị bịt kín; sau cùng tiếng động đó trở thành một giọng nói, một lời nói củacon người. Giọng nói ấy bảo: “Zarathustra, Zarathustra! Hãy giải đoán ẩn ngữ của ta nào: hãy nóiđi! Nói đi! Đâu là sự trả thù chống lại người chứng? Hãy dừng lại và quay bước trở lui: nơi đây có băng giá trơn trượt!Hãy coi chừng lòng kiêu hãnh của ngươi sẽ bị gãy chân chốn này! Ngươi tự tưởng mình là hiền minh trí huệ, hỡi Zarathustra kiêu hãnh!Vậy ngươi hãy thử giải đoán ẩn ngữ của ta xem nào, ngươi là kẻ đập vỡnhững trái hồ đào cứng rắn nhất, - hãy giải đoán ẩn ngữ là chính ta đây! Hãynói đi: ta là ai?” Nhưng khi Zarathustra nghe xong những lời lẽ trên, thì điều gì xảyđến trong tâm hồn hắn? Hắn nảy lòng thương xót và đột nhiên ngã quỵxuống tựa như một cây sồi chống chọi từ lâu với những nhát rìu của đámtiều phu nay đột nhiên gục xuống nặng nề, làm kinh hãi ngay những kẻmuốn đốn hạ nó. Song Zarathustra đã từ mặt đất trỗi dậy. Và khuôn mặt hắnlộ vẻ cứng rắn. Hắn bảo bằng một giọng sắt đá tàn nhẫn: “Ta nhận rõ mi rồi: mi là kẻ đã giết chết Thượng đế. Hãy để ta bỏ đixa. Mi không chịu đựng nổi kẻ đã nhìn thấy mi, kẻ đã nhìn thấy mithường xuyên thấu suốt từ bên này qua bên kia, mi, Kẻ xấu xí nhất loàingười! Mi đã trả thù người chứng đó!” Zarathustra nói như thế và muốn bỏ đi, nhưng sinh vật không thể gọitên đó đã nắm lấy một vạt áo của hắn và lại bắt đầu ọc ọc tìm chữ. Sau cùng,gã thốt ra: “Hãy ở lại, Zarathustra! - Hãy ở lại! Đừng bước qua con đường của ngài nữa. Tôi đã đoán rachiếc rìu nào đã đốn hạ ngài ngã gục; hỡi Zarathustra, xin ngợi ca vì ngài lạihiên ngang đứng vững dậy được! Tôi biết rõ, ngài đã đoán được tâm trạng của kẻ đã giết chết Thượngđế, - kẻ sát hại Thượng đế. Hãy ở lại! Xin ngài hãy ngồi xuống cạnh tôi, làmthế không phải là vô ích đâu. Tôi sẽ đi về với ai đây nếu không phải là về với ngài? Hãy ở lại, hãyngồi xuống đây. Nhưng đừng nhìn vào tôi! Hãy xưng tụng sự xấu xí của tôinhư thế! Họ đang ngược đãi tàn hại tôi: giờ đây ngài là nơi trú ẩn cuối cùngcủa tôi. Chẳng phải họ đang theo đuổi tôi bằng lòng thù hận hay bằng đámcảnh binh của họ đâu! Ồ! Tôi sẽ cười nhạo những sự ngược đãi tàn bạo nhưthế, tôi sẽ lấy làm hãnh diện và vui vẻ vì điều đó! Từ trước đến nay, tất cả những thành công há chẳng dành cho nhữngkẻ bị ngược đãi hành hạ tột cùng? Và kẻ nào tài hành hạ sẽ dễ học đượcchuyện theo đuôi:[1] - vì vậy, họ chẳng luôn bám đằng sau gót kẻ khác đósao? Nhưng chính lòng thương xót của họ... Chính lòng thương xót của họ làđiều làm tôi chạy trốn; chính vì lòng thương xót ấy, tôi mới đi tìm một chỗtrú ẩn nơi ngài. Hỡi Zarathustra, xin ngài hãy che chở cho tôi, ngài, chỗ trúẩn tối cao của ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Zarathustra triết học theo Zarathustra triết học tài liệu triết học sách triết học triết học thế giới các tư tưởng của triết họcGợi ý tài liệu liên quan:
-
27 trang 341 2 0
-
Tiểu luận triết học - Ý thức và vai trò của ý thức trong đời sống xã hội
13 trang 276 0 0 -
Tìm hiểu về khoa học nghịch lý: Phần 2
92 trang 252 0 0 -
Tiểu luận triết học - Vận dụng quan điểm cơ sở lý luận về chuyển đổi nền kinh tế thị trường
17 trang 231 0 0 -
Tìm hiểu về khoa học nghịch lý: Phần 1
93 trang 145 0 0 -
Tiểu luận đề tài : Triết học phật giáo
25 trang 131 0 0 -
12 trang 128 0 0
-
18 trang 124 0 0
-
24 trang 111 0 0
-
13 trang 106 0 0