Có những thói quen đã dần đi vào cuộc sống của mình từ lúc nào không hay, để đến một lúc nào đó, không có nó, mình cảm thấy thiếu thiếu. Nó và hắn, hai con người của hai thế giới, hắn không phải là mẫu người nó thích và chưa bao giờ, dù chỉ là một thoáng thôi, nó nghĩ là nó thích hắn. Chẳng hiểu sao số phận lại sắp đặt hai đứa ở cùng dưới một mái nhà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kết thúc khi chưa từng bắt đầuKết thúc khi chưa từng bắt đầuCó những thói quen đã dần đi vào cuộc sống của mình từ lúc nào không hay,để đến một lúc nào đó, không có nó, mình cảm thấy thiếu thiếu.Nó và hắn, hai con người của hai thế giới, hắn không phải là mẫu người nó thíchvà chưa bao giờ, dù chỉ là một thoáng thôi, nó nghĩ là nó thích hắn. Chẳng hiểu saosố phận lại sắp đặt hai đứa ở cùng dưới một mái nhà...Ngày... tháng... năm...Chẳng hiểu sao dạo này thằng bé ấy đột xuất quan tâm đến mình thế. Có lúc còndám cầm tay mình bày trò bói toán, thấy ấm ấm, nhột nhột. Tự dưng lại nhớ đếnmối tình đầu, cũng cái cảm giác như thế, nhưng hình như ấm hơn thì phải. Tự dưngđể ý, mấy hôm nay thằng bé thôi không chành chọe với mình, thôi không bắt bẻ vàbày trò bắt nạt mình như mọi khi...Ngày... tháng... năm...Hôm nay chẳng biết là ngày gì, đen khủng khiếp. Về nhà, muốn ngả xuống giườngmà ngủ một giấc, nhưng thằng bé chẳng biết ăn phải cái gì mà hát rống lên rộn cảnhà, cái giọng khàn khàn còn cố. Bực mình một lúc lại thấy buồn cười, chẳng hiểusao lại nhớ đến cái bộ dạng thằng bé lúc ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở, đầu tóc rốibù, còn cái mặt thì méo xẹo. Bật cười, tự dưng thấy vui vui.Ngày... tháng... năm...Bỗng dưng có cái thói quen đi đâu về là liếc xéo một cái qua phòng hắn xem đanglàm gì, mà cũng chẳng biết để làm gì. Mấy hôm nay, thằng bé toàn đi vắng, đúnglà cái đồ hư hỏng, suốt ngày chỉ biết chơi bời.Hôm qua hắn đi chơi bóng về, mồ hôi nhễ nhại, đi qua cái mùi xông lên tận mũi,không thở nổi. Đúng là đồ con trai! Không ngờ bình thường hắn sạch sẽ thế mà cólúc lại bốc mùi như con cún con. Mình thích con trai chơi thể thao, người ấy ngàyxưa của mình cũng thế, thích thể thao và chơi bóng rổ rất cừ. Nghĩ lại thấy buồn...Ngày... tháng... năm...Hai đứa cãi nhau. Không thể tưởng tượng nổi, chưa bao giờ có ai dám nói với mìnhnhững lời như thế trong khi rõ ràng là hắn sai. Đã sai lại còn cãi cố, cái mặt trơ trơ,lại còn chẳng thèm xin lỗi một câu, ức muốn phát điên lên được.Chẳng biết mình có nặng lời quá không nhỉ? Chưa bao giờ cãi nhau với ai mà lạilàm mình bực bội như thế, nặng lời cũng phải thôi, đáng đời cho cái đồ ngangngạnh, cố chấp. Đồ xấu xa. Chẳng thèm chơi với hắn nữa...Ngày... tháng... năm...Hôm nay hắn về quê, chẳng hiểu tại sao lại thấy nhớ nhớ...Sợ. Có những thói quen đã dần đi vào cuộc sống của mình từ lúc nào không hay,khiến mình cảm thấy nó giống như một phần của cuộc sống. Để đến một lúc nàođó, không có nó mình cảm thấy túng thiếu.Chẳng biết có phải nam nữ sống chung một thời gian dài dưới cùng một mái nhànên người ta có cái cảm giác đó hay chỉ tại một điều gì khác. Mấy ngày hôm nay,mọi thứ trở nên tẻ nhạt. Những hình ảnh, vóc dáng, cử chỉ, nụ cười và cả giọng nóiấy cứ hiện lên trong đầu óc khiến mình chẳng tập trung nổi vào việc gì...Hình như...Ngày... tháng... năm...... Mỗi khi hắn cười để lộ hàm răng đều rắp trông duyên duyên, lúc tháo kính ranhìn cặp mắt thật buồn cười, cứ ti hí như mắt một mí vậy. Còn lúc ngủ dậy thì ưỡnẹo trông đáng yêu, chẳng khác gì thằng bé đang làm nũng mẹ. Hắn ta là con trainhưng sạch sẽ đến kì lạ và điệu đà chẳng khác gì con gái. Đầu óc thì rất thực tế, đôilúc lại có vẻ như là một thằng con trai cố chấp và trẻ con. Mình ghét điều đó.Có thể không nhỉ? Hắn đâu thuộc mẫu người mình thích, hình như mình đang bịnhầm tưởng. Có lúc nào là vì lâu quá không có người yêu bên cạnh, không nghĩđến chuyện yêu đương nên mình bị cuồng... Mà có lẽ như là thế thật!Ngày... tháng... năm ...Hôm nay đi mua quà cho ông thầy giáo đáng kính mà mình hết mực ngưỡng mộ,chọn lựa mãi mới được cái cà-vạt đẹp lung linh và... rất hợp với dáng thầy. Đượclũ bạn khen nức nở, sướng muốn nổ cả mũi. Cao hứng gọi hắn sang khoe, chẳngngờ hắn không thèm khen mà còn không thèm liếc lấy một cái. Bực mình! Biết thếchẳng thèm khoe...Ngày... tháng... năm...Sáng. Trời lành lạnh. Tự dưng thấy nhớ nhớ một cái gì đó. Hình như là cảm giácchờ đợi cái tin nhắn mỗi sáng; nhớ những lúc cuộn tròn trong cái chăn ấm áp, cốkhông ngủ trước khi nhận được cái tin nhắn chúc ngủ ngon...“Ấy à! Mai có không khí lạnh đấy, đi học nhớ quàng khăn vào nhé!”Quan tâm, chăm sóc... Thế mà cũng có lúc người ta cố làm đau mình, cố làmnhững việc để mình phải dằn vặt và tiếc nuối. Có thể đưa tình cảm người khác rađùa cợt chỉ để trả thù người mình từng yêu. Hình như con trai đều đáng sợ nhưnhau cả! Và có những kẻ ích kỉ, khi tức giận có thể làm được mọi thứ chỉ cần đủ đểhọ thỏa mãn cái tôi của bản thân mình. Mình ước mình đủ xấu xa để có thể làmnhư họ.Hai ngày rồi, chẳng muốn ăn uống gì, cảm giác bị người khác làm tổn thương thậtlà kinh khủng. Một giây thôi mình cũng chẳng muốn ở lại nơi này, muốn đi đếnmột nơi nào đó và tìm lại một cái thứ gì đó. Mình không bao giờ tha thứ cho họ,cho dù đó là những người mình từng yêu quý, là thâ ...