Danh mục

Khi đông Hết, Xuân Sang

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 206.92 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tên tác phẩm: Khi đông hết, xuân sang Tác giả : Is me Tình trạng: Đang tiến hành Thể loại: Tình cảm Một vài lời nói đầu của tác giả: Tớ là một người nghiện truyện chữ tình cảm, nghiện lắm ý, vậy nên từ lâu tớ tự tay mình viết một bộ truyện.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi đông Hết, Xuân Sang Khi đông Hết, Xuân SangTên tác phẩm: Khi đông hết, xuân sangTác giả : Is meTình trạng: Đang tiến hànhThể loại: Tình cảmMột vài lời nói đầu của tác giả: Tớ là một người nghiện truyện chữ tình cảm, nghiện lắm ý, vậynên từ lâu tớ tự tay mình viết một bộ truyện. Hôm nay tớ cũng viết được lời mở đầu và chap 1của chuyện này rồi nên muốn đăng len forum.zing.vn để mọi người cùng thưởng thức thử. Tớ làmột thằng nhóc nên truyện tớ viết có khi không hay bằng những truyện khác nhưng tớ vẫn muốnđăng lên. Hôm nay tớ đăng trước chap mở đầu và chap 1 nha. Để xem ý kiếm của đọc giả thênào ý mà. THÔI giờ chúng ta bắt đầu câu chuyện của tớ nhaLời mở đầuĐã gần cuối đông rồi nhưng không khí đất trời vẫn còn se lạnh, cái lạnh cắt da cắt thịt của mùađông lạnh giá tại miền Bắc. Trong dòng người tấp nập kia, tôi đang vu vơ lang thang khắp cáccon phố bằng chính đôi chân của mình. Có lẽ đối với tôi, cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đôngmiền Bắc chẳng là gì so với tâm trạng nặng trĩu buồn rầu này của tôi. Tôi luôn vậy, tôi khôngbiết từ khi nào mà tôi luôn mang cái tâm trạng này bên mình, dù ở đâu, dù đang làm gì. Có lẽ tráitim tôi đã nguội lạnh và khô khốc đi từ cái ngày mà em đã không còn nữa, không còn bên tôi,không còn trên thế gian này. Em có một quá khứ đau khổ, mang trong mình căn bệnh quái ácnhưng khi em còn sống, em luôn vui tươi, nhí nhảnh, yêu đời khiến cho tôi cũng không thể nàonhận ra được đằng sau con người vui tươi đấy là một quá khứ vô cùng đau buồn, cực khổ mà đauthương. Và rồi một ngày đầu xuân, em đã mang theo nụ cười, sự vui tươi hồn nhiên đó đi xacuộc đời tôi, đi xa cái thế giới đầy đau khổ này. Tôi luôn tự nhủ rằng em đi không phải vì emkhông còn yêu tôi mà em đi là để không làm tôi đau khổ, tránh cho tôi những đau buồn khi emđang mang trong mình căn bệnh quái ác ( sẽ nói sau về căn bệnh ) và sắp rời xa nơi đây. Em làmột con người hồn nhiên, vô tư, không suy nghĩ đắn đo nhiều nhưng khi bên tôi em luôn quantâm, suy nghĩ cho tôi rất nhiều khiến cho tôi vô cùng hạnh phúc, em một cô bé tinh ranh, bướngbỉnh nhưng khi bên tôi em luôn tỏ ra thật mềm mỏng, hiền dịu. Chính những hình ảnh đó của emluôn ăn sâu vào suy nghĩ của tôi, khiến tôi không thể nào quên em được và cũng tự trách mìnhrằng đã không ở bên để che chở cho em, và cũng chính cái tính nóng nảy của tôi mà em đãkhông còn bên tôi nữa, tôi thật ngu ngốc mà. Và cái ngày em đi xa tôi vẫn còn thấy đọng lại trênđôi môi em nụ cười cuối cùng, nụ cười thật tươi và nhìn em có thể thấy được rằng em đã rất mãnnguyện, đã chuẩn bị cho cái chết mà không thấy trên gương mặt ấy sự sợ hãi mà chỉ thấy nự cườihơi mỉm lên trông thật tươi, thật trong sáng, thật hồn nhiên. Thật trớ trêu, ngày tôi quen em cũngvào một ngày như hôm nay, một ngày gần cuối đông, và những ngày cuối đông đó cũng chính làthời gian mà tôi cho là thiêng liêng nhất trong cuộc đời vì những ngày còn lại của mùa đông đócũng chính là những ngày cuối cùng tôi gặp em, ở bên em và yêu em để rồi sang một mùa xuânmới tôi lại xa em mãi mãi.Chap 1:Vào một buổi cuối đông của 3 năm về trước, năm đó tôi 16 tuổi, tôi không cao, chỉ 1m68 thôi,tôi có thói quen hay đến trại trẻ mồ côi chơi với Quân-một thằng nhóc mồ côi cha mẹ và khôngnhà cửa được tôi đưa vào trại từ lúc nó 3 tuổi, giờ nó cũng 5 tuổi rồi. Tôi quý nó lắm, quý nó ởcái nhí nhảnh, trong sáng của nó. Chiều nào tôi cũng chạy đến trại tre mồ côi và mang trong tayrất nhiều bánh kẹo cho Quân và tôi còn chơi với nó đến tối mịt rồi mới về nhà. Hôm nay cũngvậy, 5h chiều tôi liền cầm trên tay một túi toàn bánh kẹo do chính tôi bỏ tiền tiết kiệm ra mua vàbắt đầu vượt qua cơn lạnh mùa đông để đến chơi với Quân. Trời thì lạnh băng nhưng lòng mìnhthì vui phơi phới, tôi rất thích chơi với Quân vì nó rất biết cách làm người khác cười và biết cáchlàm cho người khác khi tiếp xúc với nó luôn cảm thấy thích thú ( người ta thường gọi là mê hoặc^^! ). Chưa đi bước chân vào cổng trại thì một lũ nhóc ( trong đó có Quân ) chạy ùa ra vậy kíntôi.- A anh Vũ đến rồi! Hôm nay anh đến hơi muôn nha làm Quân và các bạn cứ phải đợi, ui da mỏihết cổ rồi nha.Đấy, nó là như vậy đấy, rất nhí nhảnh, hồn nhiên nhưng tinh ranh lắm đấy.Tôi liền đáp ngaytrước khi nó lại nhõng nhẽo:-Ừ anh đến hơi muộn một tí thôi mà nhóc, trời lạnh quá anh không đi nhanh được, à anh lại cóquà cho mấy nhóc này.Vừa nói tôi vừa chìa túi bánh kẹo về tay bọn nhóc. Nói đến quà bánh là bọn nhóc cứ nháo nhàolên tranh nhau rồi đuổi bắt nhau để giành giật.-Anh mua nhiều thế, từ sau mua ít thôi để tiền mà tiết kiệm đi, ngày nào cũng mua quà cho bọnem à. - Quân đáp với cái giọng như một ông cụ non chính hiệuTôi thấy vậy liền phì cười đáp lại:-Rồi, có gì từ sau anh sẽ tiết kiệm hơn được chưa nhóc. Thôi hôm nay anh muốn đi dạo quanhtrại xem có gì không, nhóc ra chơi với các bạn đi.-DạQuân nói xong thì lon ton chạy ra chỗ đám bạn, nhìn cái bóng dáng nhỏ bé lon ton của nó mà tôithấy thật buồn cười và cũng thật ngộ nghĩnh. Sau đó tôi liền cất bước chân đi dạo quanh trại mồcôi, nói trắng ra là từ lúc tôi đưa Quân đến trại mồ côi cũng được 2 năm rồi nhưng chủ yếu tôiđến trại chỉ để chơi với Quân chứ chưa 1 lần, dù chỉ 1 lần di quanh trại mồ côi. Thế nên hôm naytôi mới quyết định đi quanh trại một lần. Đi quanh trại, đâu đâu cũng thấy trẻ con, chỉ có phầnnhỏ là những đứa độ khoảng tuổi tôi mà thôi. Trại mồ côi này rất rộng và đẹp ( dù đang là mùađông ), tôi thấy trại đẹp vì trại trồng rất nhiều cây xanh, tôi thích hòa nhập với thiên nhiên vàsống cùng thiên nhiên nên trại mồ côi này là một nơi vô cùng lý tưởng để ở, tôi nghĩ rằng nếusau này lớn lên tôi chắc chắn sẽ vào đây làm để có thể sống tại nơi đây, nơi không khí trong lànhvà không kém phần ấm áp tình người.Đang đi dạo quanh thì tôi liền sững người tại một gốc cây. Nhìn xa kia tôi thấy một cô bé thậtđẹp, cô bé có một làn da trắng, tóc ngắn ngang vai, tôi nhìn thấy bé mặc một chiếc áo phôngtrắng, quần bò đe ...

Tài liệu được xem nhiều: