Khi mẹ khóc
Số trang: 4
Loại file: pdf
Dung lượng: 166.97 KB
Lượt xem: 12
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tôi không học giỏi mà còn ngang bướng. Là con gái phải ngoan hiền dịu dàng, còn tôi cứ ngỗ nghịch như một thằng con trai. Không biết bao lần mẹ phải lên trường nói xin lỗi với thầy cô thay tôi. Sao ngày đó tôi hư thế, sao ngày đó tôi ngốc thật? đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi. Nhiều lúc tôi biết mình sai , nhưng câu xin lỗi sao khó nói quá. tôi nhớ như in có một lần , tôi trốn học đi chơi cùng bạn bè. Thầy cô gọi điện về nhà báo cho...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi mẹ khóc Khi mẹ khócTôi không học giỏi mà còn ngang bướng. Là con gái phải ngoan hiền dịu dàng, còntôi cứ ngỗ nghịch như một thằng con trai. Không biết bao lần mẹ phải lên trườngnói xin lỗi với thầy cô thay tôi. Sao ngày đó tôi hư thế, sao ngày đó tôi ngốc thật?đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi.Nhiều lúc tôi biết mình sai, nhưng câu xin lỗi sao khó nói quá. Tôi nhớ như in, cómột lần, tôi trốn học đi chơi cùng lũ bạn. Thầy cô gọi điện về nhà báo cho mẹ biết.Về đến nhà, mẹ gọi tôi vào trong và bảo:- Mẹ làm lụng vất vả lo cho con ăn học, con lại trốn học đi chơi. Con khôngthương mẹ hay sao?- Con không thích học. Mẹ thích sao ngày trước mẹ không học đi!Câu nói của tôi không phải dao, nhưng xé nát lòng mẹ. Tôi nhận ra mình đã lỡ lời,nhưng vẫn không dám nói xin lỗi. Cuộc đời mẹ khổ lắm. Có lần mẹ kể, vì để đỡgánh nặng cho ông bà ngoại nên mẹ phải nghỉ học từ năm lớp tám để đi làm phụgiúp ông bà. Cũng vì thế mà mẹ khổ, mẹ không muốn chúng tôi cũng khổ nên vấtvả đến mấy mẹ cũng ráng lo cho chúng tôi đi học đàng hoàng. Vì chỉ có học chúngtôi mới có tương lai, chỉ có học mới có thể an ủi phần nào những tháng ngày màuxám của mẹ. Ấy vậy mà tôi lại nói ra những lời đó! Tôi đứng lặng, còn mẹ chỉ ôntồn nói:- Cuộc đời mẹ khổ vì mẹ không học, con đừng như mẹ. Thương mẹ thì con ránghọc đi, biết không?Rồi mẹ ôm tôi vào lòng, vuốt ve cái đầu ương bướng của tôi. Lòng mẹ ấm lắm, ấmđến nỗi trái tim tôi như muốn tan chảy.Mẹ ngồi đó, dường như đã rất lâu rồi tôi không nhìn mẹ kỹ như thế này. Mẹ gầyquá, bàn tay mẹ chai sần nhiều, mắt cũng thâm quầng vì thiếu ngủ. Chưa bao giờtôi thấy mẹ cao cả như thế này, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình thương mẹ như lúcnày. Mẹ ngồi đó và mẹ khóc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ khóc. Từ trướcđến nay, dù tôi có hư thế nào, dù mẹ có buồn thế nào, mẹ cũng chưa bao giờ khócvì sợ tôi lo lắng. Giọt nước mắt của mẹ như được che giấu từ rất lâu rồi, và bây giờnó vỡ òa, long lanh nhưng chứa đựng bao nỗi đau của một người mẹ. Tôi vẫn đứngđó, chẳng dám lại gần ôm lấy mẹ mặc dù tôi rất muốn, người tôi như cứng đơ lại,các ngón tay nắm chặt. Tôi ghét bản thân mình. Từ trước đến giờ tôi đã làm gì chomẹ vui, hay chỉ toàn làm cho mẹ đau, nói những lời hỗn láo làm mẹ buồn? Càngnghĩ nước mắt càng rơi, tôi khóc như chưa từng được khóc, nước mắt giàn giụatrên mặt.Tôi vẫn chẳng dám đến bên mẹ, chỉ lẳng lặng bước vào trong buồng. Tối hôm ấy,có một cô bé lần đầu tiên vì thương mẹ mà khóc. Tối hôm ấy, có một cô bé hối hậnvề những ngày tháng đã qua.Sau hôm đó, mẹ vẫn làm việc. Ngày qua ngày mẹ vẫn thế, tất tả lo miếng ăn chogia đình. Nhưng mỗi sáng không chỉ có mẹ cùng chiếc nón lá, mà bên cạnh mẹ còncó đứa trẻ vụng về - là tôi. Tôi tập thói quen dậy sớm cùng mẹ ra chợ. Tôi đã thôitrốn học tuy nhiều lúc vẫn mắc lỗi ở trường do tính tình ngang bướng.Thời gian cứ thế trôi qua, vẫn có mẹ bên tôi. Gió cũng đã đưa hương hoa xuân lenqua kẽ lá, mọi vật đều thay chiếc áo mới. Nhưng có một điều, mẹ tôi vẫn chiếc áochắp vá. Mẹ mua cho chúng tôi đồ mới để mặc tết nhưng mẹ thì không. Nếu bâygiờ Thượng đế cho tôi một điều ước, tôi chỉ xin một điều: Hãy khoác lên vai mẹ tôitấm áo mới để mang đến hi vọng cho một cuộc đời đã quá nhiều khổ đau của mẹ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi mẹ khóc Khi mẹ khócTôi không học giỏi mà còn ngang bướng. Là con gái phải ngoan hiền dịu dàng, còntôi cứ ngỗ nghịch như một thằng con trai. Không biết bao lần mẹ phải lên trườngnói xin lỗi với thầy cô thay tôi. Sao ngày đó tôi hư thế, sao ngày đó tôi ngốc thật?đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi.Nhiều lúc tôi biết mình sai, nhưng câu xin lỗi sao khó nói quá. Tôi nhớ như in, cómột lần, tôi trốn học đi chơi cùng lũ bạn. Thầy cô gọi điện về nhà báo cho mẹ biết.Về đến nhà, mẹ gọi tôi vào trong và bảo:- Mẹ làm lụng vất vả lo cho con ăn học, con lại trốn học đi chơi. Con khôngthương mẹ hay sao?- Con không thích học. Mẹ thích sao ngày trước mẹ không học đi!Câu nói của tôi không phải dao, nhưng xé nát lòng mẹ. Tôi nhận ra mình đã lỡ lời,nhưng vẫn không dám nói xin lỗi. Cuộc đời mẹ khổ lắm. Có lần mẹ kể, vì để đỡgánh nặng cho ông bà ngoại nên mẹ phải nghỉ học từ năm lớp tám để đi làm phụgiúp ông bà. Cũng vì thế mà mẹ khổ, mẹ không muốn chúng tôi cũng khổ nên vấtvả đến mấy mẹ cũng ráng lo cho chúng tôi đi học đàng hoàng. Vì chỉ có học chúngtôi mới có tương lai, chỉ có học mới có thể an ủi phần nào những tháng ngày màuxám của mẹ. Ấy vậy mà tôi lại nói ra những lời đó! Tôi đứng lặng, còn mẹ chỉ ôntồn nói:- Cuộc đời mẹ khổ vì mẹ không học, con đừng như mẹ. Thương mẹ thì con ránghọc đi, biết không?Rồi mẹ ôm tôi vào lòng, vuốt ve cái đầu ương bướng của tôi. Lòng mẹ ấm lắm, ấmđến nỗi trái tim tôi như muốn tan chảy.Mẹ ngồi đó, dường như đã rất lâu rồi tôi không nhìn mẹ kỹ như thế này. Mẹ gầyquá, bàn tay mẹ chai sần nhiều, mắt cũng thâm quầng vì thiếu ngủ. Chưa bao giờtôi thấy mẹ cao cả như thế này, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình thương mẹ như lúcnày. Mẹ ngồi đó và mẹ khóc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ khóc. Từ trướcđến nay, dù tôi có hư thế nào, dù mẹ có buồn thế nào, mẹ cũng chưa bao giờ khócvì sợ tôi lo lắng. Giọt nước mắt của mẹ như được che giấu từ rất lâu rồi, và bây giờnó vỡ òa, long lanh nhưng chứa đựng bao nỗi đau của một người mẹ. Tôi vẫn đứngđó, chẳng dám lại gần ôm lấy mẹ mặc dù tôi rất muốn, người tôi như cứng đơ lại,các ngón tay nắm chặt. Tôi ghét bản thân mình. Từ trước đến giờ tôi đã làm gì chomẹ vui, hay chỉ toàn làm cho mẹ đau, nói những lời hỗn láo làm mẹ buồn? Càngnghĩ nước mắt càng rơi, tôi khóc như chưa từng được khóc, nước mắt giàn giụatrên mặt.Tôi vẫn chẳng dám đến bên mẹ, chỉ lẳng lặng bước vào trong buồng. Tối hôm ấy,có một cô bé lần đầu tiên vì thương mẹ mà khóc. Tối hôm ấy, có một cô bé hối hậnvề những ngày tháng đã qua.Sau hôm đó, mẹ vẫn làm việc. Ngày qua ngày mẹ vẫn thế, tất tả lo miếng ăn chogia đình. Nhưng mỗi sáng không chỉ có mẹ cùng chiếc nón lá, mà bên cạnh mẹ còncó đứa trẻ vụng về - là tôi. Tôi tập thói quen dậy sớm cùng mẹ ra chợ. Tôi đã thôitrốn học tuy nhiều lúc vẫn mắc lỗi ở trường do tính tình ngang bướng.Thời gian cứ thế trôi qua, vẫn có mẹ bên tôi. Gió cũng đã đưa hương hoa xuân lenqua kẽ lá, mọi vật đều thay chiếc áo mới. Nhưng có một điều, mẹ tôi vẫn chiếc áochắp vá. Mẹ mua cho chúng tôi đồ mới để mặc tết nhưng mẹ thì không. Nếu bâygiờ Thượng đế cho tôi một điều ước, tôi chỉ xin một điều: Hãy khoác lên vai mẹ tôitấm áo mới để mang đến hi vọng cho một cuộc đời đã quá nhiều khổ đau của mẹ.
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Tình mẹ con Tình thương gia đình Tình cảm gia đình Tấm lòng người mẹ Công ơn sinh thànhGợi ý tài liệu liên quan:
-
9 trang 123 0 0
-
5 trang 29 0 0
-
Truyện ngắn - Mọi điều ta chưa nói: Phần 2
234 trang 29 0 0 -
Giáo dục tình cảm gia đình cho trẻ ở trường mầm non
3 trang 26 0 0 -
Tập truyện Hoàng Đạo: Một gia đình
10 trang 22 0 0 -
6 trang 21 0 0
-
82 trang 20 0 0
-
Khúc nhạc dành riêng cho cậu - Kì 2
20 trang 19 0 0 -
Nghị luận về cách chăm sóc con của bố mẹ mình
2 trang 18 0 0 -
11 trang 18 0 0