Ngay lần đầu tiên nói chuyện với Vũ, nghe thấy tiếng tim đập lệch một nhịp, tôi hiểu rằng trái tim mình rồi sẽ chịu tổn thương nhiều biết bao nhiêu… “Chiếc lọn tóc cuối cùng cũng vào nếp. Tôi quay sang Minh Vũ mỉm cười. Vẫn thế, tôi không hối hận cho những gì mình đã làm và không nhìn lại những gì đã qua đi.”
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi trái tim đã sẵn sàng yêuKhi trái tim đã sẵn sàng yêuNgay lần đầu tiên nói chuyện với Vũ, nghe thấy tiếng tim đập lệch một nhịp,tôi hiểu rằng trái tim mình rồi sẽ chịu tổn thương nhiều biết bao nhiêu…“Chiếc lọn tóc cuối cùng cũng vào nếp. Tôi quay sang Minh Vũ mỉm cười. Vẫn thế,tôi không hối hận cho những gì mình đã làm và không nhìn lại những gì đã quađi.”Tôi với Củ Cải – nhỏ bạn thân từ hồi bé tí của tôi – đứng trong góc khuất nhìn ra.Minh Vũ bật cười bởi một mẩu truyện vui nào đó của Như Hà. Tôi im lặng, nhắmmắt bước đi tiếp. Củ Cải cũng im lặng nốt, lầm lũi bước sau tôi. Cho đến khi chúngtôi đã yên vị trong quán Vik quen thuộc, Củ Cải dường như không im lặng đượcnữa, khẽ hỏi tôi:-Cậu đang đùa mình đúng không, Lam-Ngọc?_ Củ Cải à! Đừng bắt mình nói đi nói lại hoài điều này nữa có được không? Phải,mình đã chia tay Vũ rồi, và như cậu thấy đấy… Vũ có lẽ đang hẹn hò với Hà… -giọng tôi bỗng trở nên nhỏ dần vào những con chữ cuối cùng trong câu nói. Giốngnhư trái tim cũng bỗng chùng xuống một cách kỳ lạ.Dạo gần đây, lớp tôi, và thậm chí là gần cả trường rộn lên vì cái tin Minh Vũ đanghẹn hò với Như Hà. Dạo đầu, tôi không quan tâm cho lắm. Cho đến khi, như thônglệ hằng năm cô giáo đề ra là cứ hết học kỳ I thì cả lớp đổi chỗ, và Minh Vũ đượcđổi đến ngồi cạnh Như Hà, tôi mới nhận ra Vũ có những cử chỉ rất quan tâm đếnNhư Hà. Và hẳn nhiên, cô bạn xinh xắn bấy lâu nay được ngưỡng mộ trong mắtbiết bao người cũng đã thích Vũ từ rất lâu. Tính thêm cả lần này, tôi lại càng chắcchắn hơn về cái tin “đang-hot” hiện nay._ Tại sao? Hai cậu rất xứng đôi, trước khi quen nhau đã thân với nhau, khi quennhau lại càng khắn khít, không hề xảy ra bất hòa. Vậy tại sao… - Củ Cải chau mày,đôi mắt lộ rõ sự phản đối kịch liệt.- … - tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói một cách dứt khoát – vì quá thân,quá hiểu nhau nên không thể tiếp tục được nữa.- Cơ bản là cậu không hiểu gì cả! Cậu chỉ đang cố làm theo ý mình. Cậu có hiểukhông? Cậu đã làm tổn thương Vũ rồi đấy! – Củ Cải lớn tiếng, đúng như bản chấtthẳng thắn của cậu ấy.- Phải, cơ bản là mình không hiểu, và mình cũng không muốn hiểu. Nhưng có gì đểmà hiểu chứ? Mình đã hiểu Vũ quá nhiều rồi, và bây giờ mình thấy đã đến lúcdừng lại, cho tất cả… Củ Cải, cậu là bạn thân suốt bao nhiêu năm của mình, saocậu lại không hiểu cho mình chứ? – tôi nói như muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫnnuốt nước mắt vào trong, không thể để bản thân yếu đuối thêm một lần nào nữa.- Mình… - Củ Cải như hối hận, lúng túng – mình xin lỗi. Vì mình khá là sốc, vàmình không ngờ cậu lại giấu mình cho đến tận bây giờ.- Chỉ là vì mình không biết phải nói thế nào…- Cậu… vẫn ổn chứ?Tôi mỉm cười nhìn xa xôi. Tôi vẫn ổn chứ?! – Tôi thậm chí còn chẳng biết. Lờichia tay, tôi là người nói ra. Ánh mắt lạnh lùng và cái ngoảnh mặt không nhìn lại,là của tôi. Nếu nói không ổn thì người ta chắc chắn sẽ bảo tôi dối gạt, nhưng nếunói ổn thì… có lẽ lại càng dối mình nhiều hơn…Bước những bước trở về căn nhà trống vắng, trong vô thức, chợt những kỉ niệmngày xưa ùa về trước mắt tôi. Giống như, kỉ niệm bỗng biến thành không khí,thành Gió, trôi qua, thổi qua… thổi qua đôi mắt trong veo, một giọt nước trongsuốt khẽ buông rơi… Nơi đó, Vũ đã từng đứng đợi tôi trong cái giá rét của mùaĐông ùa về, 3 tiếng đồng hồ, Vũ vẫn đứng đó, chỉ để đợi tôi tha thứ mà mở toangcánh cửa, chạy xuống ôm Vũ.Nơi đó, với đôi gò má nhô cao đầy kiêu hãnh đỏ ửng, Vũ khẽ cài chiếc kẹp nơ màuđỏ lên mái tóc tôi. Nơi đó, mỗi sáng, với chiếc ô bé xíu trong tay, Vũ đã đứng đợiđể đưa tôi đến trường vào mỗi ngày. Còn đằng kia, là hình bóng hai đứa ngậpngừng trong buổi hẹn đầu tiên, mặc dù đã chuẩn bị sẵn những gì định nói từ suốtđêm hôm qua. Còn đằng kia nữa, là nơi Vũ khẽ chạm đôi bàn tay đẹp đẽ vào taytôi, siết nhẹ mà như không bao giờ có thể buông.Cứ thế… cứ thế… tôi cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ chia xa, như cái ngày Vũ khịtkhịt mũi bảo rằng không hứa, nhưng Vũ sẽ không bao giờ rời xa tôi, rồi cả 2 sẽcùng nhau đi cho đến hết cuộc đời này. Cùng nhau đi cho đến hết cuộc đời này…Con đường đi đến cái đích đó vẫn còn rất xa, mà sao hai chiếc bóng giờ chỉ cònmột (?).Đêm như khóc những tiếng rất dài, nghe rõ cả những tiếng nấc. Tôi không ngủđược, trở mình ngồi dậy. Lại lấy quyển nhật ký ra, viết vài dòng…“Mảng màu cũ những ngày đông xa ngái,Cầu vồng về sau một đêm mưaPhố trở mình, khuyết hoa sữa ngày xưaYêu dấu vỡ òa giữa đêm lặng lẽ…”Khi tôi vừa bước vào cửa lớp cả đám con gái đã ùa vào bao vây tôi với hàng tá câuhỏi khác nhau, nhưng cốt chỉ để nhắm vào một mục đích chính. Tôi khẽ chau mày,tuy đã quen với cái kiểu như thế này, nhưng vẫn không sao chấp nhận cho được,vẫn thấy khó chịu vô cùng.- Lam Ngọc! Sao cậu không trả lời? Có phải cậu đã chia tay với Minh Vũ rồikhông? Và bây giờ Minh Vũ đang quen với Nhược Hà phải không? Hãy cho chúngtôi một câu t ...