Danh mục

Khoảng trống có một viên đá nhỏ

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 180.55 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Căn bệnh tim mạch của tuổi già kéo họ về với nhau, trong cùng một phòng sau bốn mươi năm xa cách. - Bà! - Ông! Họ bật gọi nhau trong phút giây chung sửng sốt. Bốn mươi năm qua đi, mắt đã mờ, chân đã chậm, hình hài hầu như thay đổi hoàn toàn nhưng họ vẫn nhận ra nhau, còn khi nhìn vào trong mắt, ánh nhìn vẫn sáng lên, ấm áp và dịu dàng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khoảng trống có một viên đá nhỏKhoảng trống có một viên đá nhỏCăn bệnh tim mạch của tuổi già kéo họ về với nhau, trong cùng mộtphòng sau bốn mươi năm xa cách.- Bà!- Ông!Họ bật gọi nhau trong phút giây chung sửng sốt. Bốn mươi năm qua đi,mắt đã mờ, chân đã chậm, hình hài hầu như thay đổi hoàn toàn nhưng họvẫn nhận ra nhau, còn khi nhìn vào trong mắt, ánh nhìn vẫn sáng lên, ấmáp và dịu dàng.Họ sống ở hai thành phố nhỏ. Thành phố lớn này là nơi có bệnh viện họcùng đến khám và điều trị những căn bệnh của người già. Ông đếntrước, khi sức khỏe của ông kha khá, vợ con trao cho ông quyền tự lựccánh sinh. Một tuần vợ ông có tạt qua hai, ba lần, nghe ông đây đẩy“đuổi khéo” lại tất tả chạy về. Bà còn rất trẻ so với chồng. Người đàn bàbiết mình là công cụ trả thù tình của chồng nhưng vui vẻ chấp nhận cuộcsống an bài.Bà có một mình, con ở xa, cháu cũng xa, báo cho đứa nào cũng sợ phiềnmà bệnh cũng không trầm trọng gì nên bà tự xách giỏ vào bệnh viện mộtmình. Và họ gặp nhau, như là dịp để dối già, là cơ hội để bày tỏ nhữnguẩn ức thời tuổi trẻ.Hai ngày sau khi bà nhập phòng, không hiểu sao bỗng nhiên bệnh việnvắng. Căn phòng rộng thênh với mười sáu giường bệnh kê hai dãy, mỗigiường thường công kênh đến hai bệnh nhân giờ chỉ còn hai người, mộtđàn ông và một đàn bà, cả hai đều đã già, một hiện tượng kỳ lạ như thểcó một bàn tay nào đó sắp đặt.Bà chọn giường trong cùng, dãy bên trái; ông đôn từ giữa ra giườngngoài cùng, dãy bên phải. Thì hai người vẫn chung một phòng. Lúc dọnđồ, ông còn đùa: “Anh ở đầu sông, em cuối sông!”. Với ông, nhữngngày nằm viện là những ngày hạnh phúc. Và câu chuyện ngày xưa đượcdịp ùa về. ***Ngày xưa, bà nghe bạn bè kể, cắt đứt liên lạc với bà, ông về quê và hoànthành việc cưới vợ trong vòng năm ngày. Người con gái quê có khuônmặt thiên thần nhưng bị dị tật ở chân, sức khỏe yếu không thích hợp vớinhững trai làng cường tráng cần vợ như cần công lao động trong nhà. Vàngười con gái ấy sung sướng nhận lời làm vợ ông, sung sướng được làmột viên đá nhỏ để lấp vào chỗ trống mênh mông trong trái tim ông.Sung sướng chờ ngày bỏ quê vào phố phường của miền Nam làm vợ,làm mẹ và đổi đời. Thôi, cứ an ủi đã vớt vát được một con người cóhạnh phúc.Mà đời nhiều người đổi thật.Bà cũng nghe kể – những tin kể khi ấy cứ dồn về bà tới tấp – chuyệnông ra ga đón vợ nhưng ngơ ngẩn không nhớ mặt vợ mình. Chỉ đến khicó người phụ nữ khập khiễng đi đến, đập mạnh vào vai ông, khóc nhưmưa vì sung sướng và hạnh phúc thì ông mới bừng tỉnh. Bừng tỉnh để đitiếp cuộc đời mình. Và bà chắc mình mất ông từ khi ấy.Ông có vợ không yêu. Ông có con không ngoan cũng chẳng giỏi; lạinghe nói con ông hư nhưng chưa hỏng. Ông có chức nhưng không lớn,tiền cũng không nhiều. Mà ông dễ thù hận với tất cả. Bà không thể tinnổi có một ngày ông thành người của sự thù hận. Và bà nhận nguyênnhân về mình.Có vài lần, phòng thêm người nhưng người mới cũng nhanh chóngchuyển đi, phòng bệnh vẫn chỉ có hai người, bà mong thoát khỏi tìnhhuống khó xử nhưng lại muốn kéo dài những ngày khó xử.Gần bảy mươi tuổi rồi nhưng hình như con tim yêu của bà vẫn xốn lênkhi nhìn thấy ông. Ánh mắt sáng, cặp chân mày gọn gàng như đường vẽ,nụ cười hiền, cánh mũi lân, và mái tóc bồng, mái tóc ngày xưa vẫn làmbà ngơ ngẩn nay đã chuyển sang thành cước trắng nhưng vẫn bồng lên,nó làm cho cảm xúc của bà cũng dồn lên trong lồng ngực mỏng.Có những khi thức giấc bà thấy ông đăm đắm nhìn. Rồi như ngại, nhưngượng ngùng, ông bối rối quay đi. Cả bà nữa, bà cũng hay trộm nhìnkhi ông ngủ. Ngày xưa, hai năm yêu, chưa bao giờ bà được nhìn ôngngủ. Cái thuở yêu nhau phải nói chuyện chỗ sáng đèn, vài lần vội vàngnắm tay, lơ mơ trai gái là kỷ luật như chơi. Cái thời trong trắng, sôi nổivà dại khờ… ***Thời trai trẻ bồng bột, ông đã đánh mất bà chỉ bởi một thông tin mơ hồ:Người ta thấy bà đi vào rạp hát, rất vui vẻ cùng với người bạn trai cũnglà bạn của hai người. Và ông cho mình quyền tự suy diễn tiếp mặc kệmọi lời giải thích của bà, sự khuyên răn, hàn gắn của tổ chức. Ông gửitrả toàn bộ những lá thư hàng ngày bà kiên trì chuyển đến mặc dù haingười công tác cùng cơ quan. Rồi ông chuyển công tác đi thật xa. Tìnhyêu từ những năm một ngàn chín trăm lâu lắm, ông bâng khuâng so sánhvới bây giờ, cũng là tình yêu mà sao khác nhau đến lạ.Ngày xưa, ông vẫn từng đau đớn bởi ý nghĩ mình là nguyên nhân gâynên những lận đận đời bà. Năm năm sau khi ông có vợ, bà mới mở lòngmình. Nhưng cuộc tình không như là mơ. Bà vác bụng bầu lặn lội đi tìmcha cho con mình, chấp nhận cay đắng, quỳ xuống van xin trước cha vàmẹ của người tình để rồi chỉ nhận được lời ngã giá lạnh lùng: Hãy cầmtiền và đi hủy cái thai. Cũng may mắn cho bà, cơ quan của kẻ sở khanhđã dang tay cứu giúp, và bà có chồng, con bà có cha, dẫu không xênhxang tự hào nhưng vẫn là người có…C ...

Tài liệu được xem nhiều: