Danh mục

KHÔNG AI CHẾT VÌ TRÀ CHANH

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 238.93 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tay hắn lắc lắc ly trà sóng sánh, đá trong ly va vào nhau lạo xạo. Mắt hắn đăm chiêu và đôi môi khô mấp máy điều gì đó không ai hay..Có tiếng còi hụ của xe cấp cứu vọng lại từ rất xa, rồi có ánh đèn xe cảnh sát vụt qua quán nước nơi gã ngồi. Mọi người trong quán nhốn nháo ngoái ra xem, rồi kháo nhau những câu chuyện mơ hồ mà họ nghe được. Những tiếng trầm trồ, những tiếng cười...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
KHÔNG AI CHẾT VÌ TRÀ CHANHKHÔNG AI CHẾT VÌ TRÀ CHANHby NGẠNH *** *** “Một lô hàng tồn kho của công ty thực phẩm XYZ vừa được phát hiện có chứachất phụ gia tạo màu và mùi vị độc hại không đạt chứng chỉ An toàn vệ sinh thựcphẩm. Sản phẩm này của công ty XYZ đã và đang được tiêu thụ rộng rãi tại thịtrường trong nước…” *** Hắn ngồi trên chiếc ghế nhựa thấp của một quán trà chanh đông đúc. Tay hắnlắc lắc ly trà sóng sánh, đá trong ly va vào nhau lạo xạo. Mắt hắn đăm chiêu và đôimôi khô mấp máy điều gì đó không ai hay. Có tiếng còi hụ của xe cấp cứu vọng lại từ rất xa, rồi có ánh đèn xe cảnh sát vụtqua quán nước nơi gã ngồi. Mọi người trong quán nhốn nháo ngoái ra xem, rồikháo nhau những câu chuyện mơ hồ mà họ nghe được. Những tiếng trầm trồ,những tiếng cười, những cái nhăn trán, những nét mặt lo sợ… phô bày xung quanhhắn như tháng ba anh đào nở. Hắn không nhìn, hắn không nghe, hắn chỉ nhếch mépcười. Cái radio bên cạnh hắn phát tiếng kêu rè rè. *** Cơn mưa sáng nay làm dịu bớt đôi chút cái nóng nực của ngày hè. Những vũngnước còn vương vấn lại trên đường và hơi nước trong không khí khiến cho conđường bớt bụi bặm hơn. Tan sở, tôi ngồi lại bên một quán nước quen trên đường đilàm về. Cũng đã thành thói quen, từ khi tôi bắt đầu đi làm ở cái thành phố bảy triệudân này, chiều nào tôi cũng ngồi ở một quán nước ven đường nào đó trên đườngvề, nhẩn nha ly trà chanh đá, thơ thẩn ngắm xe cộ chen chúc nhau giờ tan tầm. Tôicũng không biết tại sao tôi làm thế. Tôi chỉ có cảm giác là nếu như tôi đang thamgia vào dòng người tất bật kia, hẳn cũng có ai đó đang ngồi ở một quán nước nàođó, nhấm nháp trà đá và ngắm tôi bon chen trong một xa lộ đông đúc nào đó củathành phố này. Vì vậy tôi chọn ngồi đây để dám chắc là không ai nhìn thấy tôi. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Ở góc tường đằng kia, gã đang nhìn tôi chằm chằm.Gã ngồi trên chiếc ghế nhựa đỏ thấp của quán trà chanh tôi đang ngồi, tay lắc lư lytrà chanh còn đầy sóng sánh. Gã đi giày tây nâu, vận một chiếc quần jeans bạcphếch và chiếc áo sơ mi trắng kẻ dọc đã hơi ố màu. Gã hơi gầy, nước da sạm nhưbị năm tháng bào mòn. Hai tay gã gác trên hai đầu gối, cái đầu nghênh nghênhnhững nếp nhăn sâu như những ký ức hằn lại. Gã không trẻ, cũng không già. Gãkhông ngồi im, cũng không cử động. Gã chỉ đung đưa, theo gió hay theo một nhịpđiệu bí ẩn nào đó không ai hay. Tôi trộm nhìn gã, không may bị hút vào đôi mắtkhông một chút ánh sáng, sâu như một hố đen hun hút của gã. *** “Loại bột trà được sản xuất và phân phối bởi công ty này chủ yếu được sử dụngđể pha chế trà chanh – loại thức uống hiện đang trở nên rất phổ biến tại Hà Nộivà nhiều tỉnh thành khác trên toàn quốc. Hiện chưa có thông tin chính thức về việccó tồn tại chất phụ gia độc hại trong các lô hàng cũ đã xuất xưởng hay không. Một thông tin khác…” *** Anh chầm chậm gạt chân chống xe và rút chìa khóa. Chân anh đột nhiên run rẩykhi anh thấy hắn đã ngồi sẵn đấy như đợi anh. Vẫn cái tư thế cũ, hắn ngồi dựa lưngvào bức tường quét vôi cũ đã phủ rêu, hay tay gác lơ đãng trên đầu gối và cái đầulắc lư theo một điệu nhạc đen tối nào đó. Đôi mắt hắn buông lửng lơ giữa khôngtrung, nhưng anh cảm giác như nó đang chọc vào từng mảnh ký ức sâu thẳm nhấtcủa anh. Hắn đang chờ anh. Còn anh, tại sao anh lại đến đây cho dù anh biết hắn đang chờ anh? Bởi vì anhmuốn dám chắc rằng hắn đang chờ anh. Bởi vì anh muốn biết chắc rằng những lầngặp trước với hắn không phải là tình cờ. Bởi vì anh muốn biết chắc rằng nhữngđiều anh lo lắng không phải là không có lý do. Anh không sợ phải đối mặt với hắn.Anh chỉ sợ phải đối mặt với sự thật là anh sẽ phải đối mặt với hắn. Anh thận trọng kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, quay lưng lại phía hắn. Tayanh run run đỡ lấy ly trà chanh từ tay bà chủ quán, hơi lạnh của nó khiến anh rùngmình. Gã vẫn lặng lẽ ngồi sau anh như một màn khói đặc quánh và những tiếnglầm bầm của hắn chợt như rõ ràng hơn, nhộn nhạo hơn quanh anh. Mồ hôi lạnh túara trên trán anh, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh. Anh muốn biết liệu chuyện đó cólặp lại không. Anh phải cố chịu thêm chút nữa thôi… *** Tôi không thể nào kéo mình ra khỏi hố đen thăm thẳm ẩn trong đôi mắt gã. Cóma lực gì đó cứ kéo sự chú ý của tôi vào gã. Chỉ trong giây lát, tôi để ý thấy tôi đãquay lại gần như đối diện gã. Gã có điều gì đặc biệt? Không, thậm chí gã còn nhưvô hình. Tôi có cảm giác như không ai ở cái quán này nhìn thấy gã, trừ tôi. Cũngcó thể ở cái quán này, ai cũng nhìn thấy gã, nhưng đều nghĩ rằng chỉ có bản thânmình nhìn thấy gã. Nhưng nếu như ai cũng nhìn thấy gã thì tại sao lại đều nghĩrằng không có ai khác nhìn thấy gã? Gã là ai? Không khí xung quanh gã dường như cô đặc lại và chảy theo một dòng đối lưutưởng tượng nào đó. Âm thanh méo mó của chiếc radio cũ càng khiến cho gã càngthêm bí ẩn. Gã đảo mắt liếc qua tôi, tay vẫn lắc lư cái ly trà sóng sánh. Miệng gãngừng lầm bẩm, nhưng những dao động trong không khí vẫn tiếp tục. Tôi thậntrọng nhấp một ngụm nước, nuốt đánh ực một cái mong có thể xóa bỏ được cáikhông khí tĩnh lặng này, nhưng có vẻ không khả thi. Mặt gã vẫn sắc lạnh như thầnchết. Cũng có thể gã là thần chết. Gã cất tiếng như thở. “Lần đầu thấy cậu ở quánnày!” *** “…cách đây gần 20 giờ đồng hồ, một thanh niên 28 tuổi được xác định là đãchết do treo cổ tự sát trong căn hộ 30m3 của mình. Anh này được cho là nhân viênkiểm định thực phẩm mới ra nhập công ty XYZ hơn một tháng. Báo cáo pháp y chobiết trong ruột nạn nhân có dấu vết của loại hóa chấ ...

Tài liệu được xem nhiều: