"Em sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũ" Tôi không thể đến bên em… Có một điều gì đó ngăn tôi lại… Em nhắn tin, tôi xóa tin nhắn. Em gọi điện, tôi bấm deny. Em đi, tôi giật mình hụt hẫng. Thiên Trang Cánh cửa mới,“Anh không có ý định nói chuyện với em sao? Anh có ý định im lặng mãi như thế này? Anh có ý định mãi mãi như một đứa trẻ con?”“Em sắp đi Mĩ, thứ 6 này. Anh có thể gặp em trước khi em bay không?” …...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không thể để tuột tay em lần thứ 3 - Kì 2.Không thể để tuột tay em lần thứ 3 - Kì 2Em sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũTôi không thể đến bên em… Có một điều gì đó ngăn tôi lại… Em nhắn tin, tôixóa tin nhắn. Em gọi điện, tôi bấm deny. Em đi, tôi giật mình hụt hẫng. Thiên TrangCánh cửa mới,“Anh không có ý định nói chuyện với em sao? Anh có ý định im lặng mãi như thếnày? Anh có ý định mãi mãi như một đứa trẻ con?”“Em sắp đi Mĩ, thứ 6 này. Anh có thể gặp em trước khi em bay không?” …Không bao giờ Lâm trả lời tin nhắn và nhận các cuộc gọi của tôi. Tôi cũng biếtrằng anh sẽ chẳng bao giờ xuống mình mà liên lạc, nhưng không hiểu sao tôi vẫnnhắn tin cho anh… Có lẽ ấy chỉ là những hành động trong những đêm lạc lối suynghĩ. Hình như tôi lại yếu lòng,… Không phải lúc rồi, không phải lúc này… …Thực ra, cuộc sống của tôi bây giờ đã khác trước nhiều rồi… Nói là khác nhiềuthì cũng chưa thực sự là đúng, nhưng tôi lại đang thấy một tôi khác, một ThiênTrang của thời gian trước… Tức là, tôi không còn vướng bận nhiều những chuyệnbuồn xưa cũ. Ngày trước, dù ở bất cứ đâu, tôi lúc nào cũng muốn mình là số 1, vìtôi không có chuyện gì phải suy nghĩ cả…Bây giờ thì khác, có quá nhiều suy nghĩ hòa trộn trong bộ não bé nhỏ của tôi…Và dù tình đầu bao giờ cũng là tình cảm đeo đẳng người ta lâu nhất, nhưng cũngphải lạc quan nhìn nhận rằng, tôi đã bớt trống trải đi so với những ngày đầu chiatay rồi… Không phải bởi tôi đã tìm được ai khác lấp đầy khoảng vắng như ngườita vẫn nghĩ rằng ấy là cách duy nhất để quên người cũ của con gái, mà bởi dườngnhư tôi đã dần quen với cách sống độc lập, không đúng, có lẽ thực chất nó vốn làbản năng của tôi…Tôi sẽ đi du học, có thể là 3 năm, ba mẹ tài trợ một nửa, tôi sẽ tự thân vận độngmột nửa… Rồi sau ấy như thế nào, tôi cũng không biết… Có lẽ ngay lúc này tôithấy một cảm giác “kẻ thất bại” len lỏi trong tâm trí, dù rằng, việc đi du họchoàn toàn không xuất phát từ mối tình tan vỡ của anh và tôi, nhưng dường nhưnó được xốc xáo thực hiện là bởi sâu thẳm trong lòng tôi cũng mong muốn đithật nhanh, và… quên anh thật nhanh… …Sân bay Nội Bài…Đêm lạnh… Mọi người lần lượt ôm tôi và khóc… Ba mỉm cười: “Gắng lên connhé!”…Anh đã không đến… *******Tùng LâmNhói đau,Tôi không thể đến bên em… Có một điều gì đó ngăn tôi lại… Cảm giác như emvẫn đang ngồi ấy, chờ đợi tôi, nhẫn nhịn và yên lặng…Tôi đã không nhầm… …Em nhắn tin, tôi xóa tin nhắn.Em gọi điện, tôi bấm deny.Em đi, tôi giật mình hụt hẫng. …Có thể em và tôi đã chia tay, nghĩa là chấm dứt tất cả, nhưng cái cảm giác thầmlặng ở bên cuộc sống của em vẫn làm cho tôi cảm giác yên bình hơn là việc em sẽvút bay tới một nơi không có ai bên cạnh, và tôi sẽ bị cắt đứt mọi buổi chiều đượcthanh bình lặng yên nhìn thấy em dù chỉ từ xa. …Sân bay Nội Bài tối ấy như tràn trong thứ không khí lưu luyến ngập ngừng. Emnhư con gấu bông trong đống áo phùng phình, vẫn nụ cười ấy, em rất giỏicười, thật lạ, nụ cười ấy đôi khi làm tôi buồn một nỗi buồn không tên… Emmỉm cười nhìn mọi người, rồi đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Có phải emđang tìm tôi? Hãy quay lưng bước đi em thân yêu, hãy bước đi trên con đường củamình mà không có tôi… Hãy sống hạnh phúc mà không có tôi, được không em?Xin lỗi em,… tôi đã không bước đến…Đêm nay thật dài…Vậy là, tôi đã để tuột mất tay em lần thứ hai…Tiết xuân rồi mà sao tôi chưa thấy chút nắng ấm?... ******* Thiên Trang, Tùng Lâm! Anh lẩn tránh em một năm qua đã là đủ chưa? Em không biết nữa, nhưng emkhông có suy nghĩ gì cho việc làm của anh cả :-). Nhanh thật, vậy là em đã trải qua cả một mùa đông bên này, một mùa đôngkhông anh… Đông bên này lạnh, nhưng không buốt như đông ở Việt Nam mình, vàem, cũng không còn cảm thấy buốt giá như những ngày đầu xa anh nữa… Em vừa nhận bảng điểm cuối kì, kết quả không tệ lắm, em đã rất muốn ào ngayvề, để khoe anh, bởi nếu ngày trước, em khoe anh, anh sẽ xoa đầu em (dù em rấtkhông thích), và mỉm cười: “người yêu của anh giỏi lắm”. Nhưng bây giờ thì khácrồi, em không có ai để khoe thành tích cả :-). Em năng động hơn và quen với cuộcsống bên này rồi. Anh không phải suy nghĩ sau khi chia tay em đã sống như thếnào đâu :-). Em đã gặp nhiều bạn bè mới, gặp các chàng trai mới. Cuộc sống hoàntoàn không tệ như em đã nghĩ khi tình yêu của mình tan vỡ… Em cứ phân vân mãi về câu nói: “Trên đời này tình yêu chỉ có một, cònthứ na ná tình yêu thì có rất nhiều”… Em không biết tình cảm chúng ta có vớinhau là tình yêu hay thứ “na ná tình yêu” nữa… ? Cũng có thể, ấy là tình yêu thật sự, bởi đến bây giờ em vẫn thấy anh ở khắpnơi, chỉ có điều hình bóng của anh không còn ám ảnh các mối quan hệ của emnữa mà thôi. Rồi tương lai như thế nào, ấy là vùng mù mịt mà cả em và anh đều không nhìnthấy. Biết đâu đấy, có thể em sẽ lấy một người có thứ tình cảm chỉ “na ná tìnhyêu” với em… Hoặc ...