Danh mục

Khu vườn bí mật

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 350.77 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khu vườn bí mậtTôi là một người bình thường, bình thường theo đúng nghĩa của từ ấy. Liệu các bạn có bao giờ tự hỏi: Liệu những điều bất thường có hay xảy đến với những người bình thường hay không ?BingoThế giới mà chúng ta đang sống chẳng là gì ngoài một tấm gương, phản chiếu một thế giới khác bên kia bề mặt tráng bạc của nó, một vùng đất nơi thời gian chỉ là thứ nhỏ nhặt tầm thường và bị tước bỏ hết mọi quyền lực. Mình luôn hy vọng sẽ tìm thấy cậu ở đó....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khu vườn bí mật Khu vườn bí mậtTôi là một người bình thường, bình thường theo đúng nghĩa của từ ấy. Liệucác bạn có bao giờ tự hỏi: Liệu những điều bất thường có hay xảy đến vớinhững người bình thường hay không ? BingoThế giới mà chúng ta đang sống chẳng là gì ngoài một tấm gương, phản chiếu mộtthế giới khác bên kia bề mặt tráng bạc của nó, một vùng đất nơi thời gian chỉ là thứnhỏ nhặt tầm thường và bị tước bỏ hết mọi quyền lực.Mình luôn hy vọng sẽ tìm thấy cậu ở đó.-Sally Gardner-……Tôi chống mắt nhìn chăm chăm qua song sắt cửa sổ. Có lẽ đến cả cái song sắt này cũngđang muốn tan chảy. Qua khung cửa đã trở nên méo mó dưới con mắt của một đứa đangmệt mỏi và bực mình, bầu trời vẫn thản nhiên xanh ngắt không một gợn mây. Chỉ cónắng là vui, vàng ruộm trải dài, nhảy nhót trên những tán lá xanh héo hắt. Đường vắng teochẳng có một ai. Uh, trong cái thời tiết quái quỉ gần 40 độ thế này thì ai muốn ra ngoàiđường làm cá đóng hộp làm gì kia chứ. Một biện pháp dễ chịu hơn nhiều là nằm khểnhxem TV, ăn kem chocolate trong một căn phòng đóng kín cửa, điều hòa bật hết công suất.Không tốt cho môi trường tí nào nhưng nếu không muốn chết vì nóng thì hi sinh một tícũng chẳng sao.Vậy đấy, người ta thì đóng kín cửa, còn tôi thì phải mở tung cửa sổ cho thoáng, hi vọngcó cơn gió lạc đường nào ghé thăm cái song sắt khốn khổ này. Quạt máy với tôi bây giờcòn là một sự xa xỉ, nói gì đến điều hòa với chả máy lạnh. Nằm rúm ró trên mặt bàn là cáiquạt giấy đã tã tời giấy một nơi nan một nẻo sau một buổi sáng phục vụ tôi hết sức nhiệttình.Đừng nói tôi làm gì mà bạo lực thế, tôi còn biết làm thế nào khác khi nhà tôi bị cắt điện ?……Chắc các bạn đang tự hỏi sao tự nhiên lại có một đứa ở đâu ra ngồi đây than thở thế nàynhỉ , và hình như cũng là do tôi quên không giới thiệu. Mà thật ra tôi quên cũng là điềudễ hiểu thôi, vì chính tôi nhiều lúc cũng chẳng rõ tôi là ai nữa. Một con bé mười tám tuổimấy tháng, một sinh viên, nói như vậy thì trên đời này có đến hàng chục triệu đứa. Điềunày cũng có lý, tôi không có lý do gì để tự tách mình ra khỏi cái cộng đồng triệu ngư ờiấy. Mặt mũi bình thường, làm sao mà dám so sánh với hot girl này hot girl kia nhưngcũng không đến mức bị đem ra làm chủ đề bàn tán của bọn con trai con gái trong lớp ; họchành cũng chẳng giỏi giang lắm , nếu đi học có nghỉ các thầy cô cũng chẳng biết , nhưngcũng không đến độ phải “gánh gồng” cả lớp trên lưng. Ngày ngày vác cặp đến lớp, hếtgiờ vác cặp về, một vài đứa bạn trong lớp, một vài đứa bạn ngoài lớp, một đứa bạn hơihơi thân. Có bao nhiêu người như tôi, không cần nói trên thế giới này làm gì cho xa xôi,chỉ riêng trong trường tôi thôi con số cũng lớn lắm rồi.Tôi. Là một đứa-vô-cùng-bình-thường.Trước khi đọc tiếp, tôi muốn nhắc các bạn rằng, bình thường và tầm thường khác nhauhoàn toàn đấy nhé. Không có người bình thường thì lấy ai làm người không bình thườngcơ chứ, và nên nhớ, họ chỉ bình thường thôi chứ không hề tầm thường. Họ cũng rất đặcbiệt, chẳng qua là cái đặc biệt ấy không phải ai cũng nhận ra. Nói chung, họ là nhữngngười bình-thường-đặc-biệt.…..Có lẽ tôi nên quay trở lại với chủ đề nóng thì hơn, vì hiện tại đó là tất cả những gì đangám ảnh lấy tâm trí tôi. Khi nóng con người ta trở nên bải hoải, không muốn làm gì, khôngmuốn nghĩ gì. Không riêng gì tôi, lúc này điều xuất hiện nhiều nhất trong những cuộc nóichuyện của mọi người luôn là : Mấy hôm nay trời nóng quá nhỉ?”, và cái nóng còn đượcnêu cả trên chương trình thời sự và các báo đài.Mồ hôi vã ra ướt nhẹp, không lẽ cứ 10 phút lại đi tắm một lần. Từ sáng tới giờ đã 4 lầnrồi mà tình hình vẫn không hề khả quan hơn, nóng vẫn cứ nóng, mồ hôi thì vẫn cứ chảy.Bước ra khỏi phòng tắm lần thứ 5 trong ngày, tôi đã có một quyết định mới (mà tôi chorằng khá là sáng suốt, có lẽ là nhờ chút nước mát) tôi sẽ đi tránh nóng. Cứ ở nhà chờ cóđiện thì tôi cũng thành con cá khô mất .Và hiệu sách lớn nhất thành phố là lựa chọn hoànhảo. Bịt kín mặt mũi tay chân như ninja với áo chống nắng, mũ và khẩu trang, tôi nhanhnhanh chóng chóng nhảy lên chiếc xe đạp phóng vù đến con phố quen thuộc.Sách là tình yêu lớn của tôi, mặc dù nói thật tôi có khá nhiều những tình yêu lớn, nhưngsách là có quyền lực nhất. Vì thế mà mặc dù con phố nho nhỏ có hiệu sách lớn lớn ấycách nhà tôi 4km thì tôi vẫn gọi nó là con phố quen thuộc, tôi đã gắn bó với nó từ hồi cònlà con nhóc nhỏ xíu rụt rè ngồi phía sau xe của bà chị họ .Cánh cửa mở rộng, và dường như tôi đã bước chân vào một thế-giới-khác, thật đáng gọilà thiên đường so với cái lò lửa ngoài kia. Từng đợt không khí mát dịu phả vào mặt , vàtrong phút chốc những giọt mồ hôi dường như bốc hơi hoàn toàn. Máy lạnh quả là mộtphát minh tài tình của loài người, và cái lạnh đã đem lại cho tôi cái mà tôi gọi là sự tỉnhtáo. Như một người vừa thoát ra khỏi một cơn ác mộng vật lộn cùng cái nóng, tôi bướcsang một giấc mơ khác, tuyệt đẹp với không khí mát rượi…và một mê cung ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: